Trang

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

BỐ LÀ BỘ ĐỘI



BỐ LÀ BỘ ĐỘI

Bố em là bộ đội
Mũ lấp lánh sao vàng
Những lúc Bố xa nhà
Nhớ Bố mà muốn khóc!...

Sáng mùa thu tháng tám
Bố đưa em đến trường
Bố thắt chiếc khăn quàng
Trên vai em đỏ thắm

Bố hiền như chiếc lá
Ru em giấc ngủ ngoan
Trong giấc ngủ yên bình 
Em mơ làm bộ đội.

Em là ngôi sao bạc
Trên vai Bố hàng ngày
Để nhắc với Bố rằng
Con chính là Tổ Quốc!...

Bố đi trong hàng ngũ
Đoàn quân bước oai hùng
Bố canh giữ đất trời
Cho em vui đến lớp

Vai em cờ tổ quốc
Mũ Bố ngôi sao vàng
Em cố gắng học chăm
Lớn làm anh bộ đội!...

MƯA RỪNG CHIỀU _ 10 / 2015


Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

PHỐ NHỎ MƯA NGÂU




PHỐ NHỎ MƯA NGÂU

Em ơi mùa thu đến
Trời cứ hoài mưa ngâu
Con đường hoa phượng tím
Vẫn thủy chung một màu

Ngoài trời đầy mưa ngâu
Trong lòng hoài trống vắng
Nơi cuối trời xa thẳm
Có mưa không chiều này?...

Phố nhỏ chiều mưa bay
Ai chờ và ai đợi
Lấy ngón tay anh tính
Mùa thu buồn đi qua.

Anh đi tìm vần thơ
Trong mắt em chiều ấy
Anh tìm hương mái tóc
Của mùa thu xa rồi

Mưa vẫn rơi, vẫn rơi
Anh đi tìm kỷ niệm
Hỏi mây. Mây có biết
Em tôi giờ nơi đâu?...

Ai qua mối duyên đầu
Cũng một thời ấp ủ
Để rồi thương, rồi nhớ
Suốt cuộc đời mang theo!...

Thu đến rồi thu đi
Em tôi không trở lại
Chiều nay trên phố nhỏ
Mưa rơi hoài, mưa ngâu!...

MƯA RỪNG CHIỀU _  9 / 2015


Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

CHUYỆN HAI NGƯỜI TRI KỶ

Người đàn ông mạnh mẽ như một con Hổ. Nhưng khi lấy vợ rồi cũng giống như Hổ bị cột dây xích vào cổ và người đàn bà họ sẽ dắt đi đâu họ muốn...


CHUYỆN HAI NGƯỜI TRI KỶ

Bố là người gả con gái cho con
Và từ đó Bố-Con thành tri kỷ
Vui hay buồn cha con ngồi thủ thỉ
Đêm trăng vàng hai người nhậu với nhau

Bố động viên trong những lúc gian nan
Và cuộc sống hãy nhìn về phía trước
Là đàn ông khó khăn không chùn bước
Trụ cột gia đình hãy cố gắng nghe con!...

Làm đàn ông thì ai cũng giống nhau
Khi lấy vợ họ mới là phái mạnh
Phải tường trình mỗi khi đi về muộn
Lúc quen rồi lại thấy thế mà vui.

Đừng bao giờ dại dột đòi tự do
Đến lúc ấy ta không bênh con được
Những bài ca không bao giờ có nhạc
Suốt cuộc đời vợ hát ở bên tai…

Người chồng nào biết nhịn nhà sẽ yên
Bảo ban nhau cho cơm lành canh ngọt
Chỉ tình yêu mới làm nên hạnh phúc
Chuyện hai người vui vẻ nói với nhau.

MƯA RỪNG CHIỀU – 8 / 2015


Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

MƯỜI NĂM TRỞ LẠI



MƯỜI NĂM TRỞ LẠI

Mười năm ta trở lại
Quê hương đẹp như mơ
Lối về xanh thảm cỏ
Trải dài theo triền đê

Chú nghé non ngơ ngác
Ai lạc trên lối về?...
Hoa bìm bìm tím nở
Leo trên hàng gai tre

Mười năm ta trở lại
Mái đình rêu phủ mờ
Cây đa già trăm tuổi
Sông vẫn còn tuổi thơ

Ngang qua nhà cái Tí
Nhớ tuổi thơ năm nào
Hoa mướp cài trên tóc
Vui với trò cưới nhau.

Ngày ấy lúc tôi đi
Mắt Tí buồn, thút thít
Hương bưởi thơm ngan ngát
Theo chân người đi xa

Ngày Tí lớn thật xinh
Em làm dâu xứ lạ
Dậu mồng tơi chín rục
Tím chiều hoang nhạt nhòa

Mười năm ta trở lại
Hồn Cha thơm lúa đồng
Khói hương trầm lặng lẽ
Hòa vào trong hồn quê!....

MƯA RỪNG CHIỀU _ 8  / 2015

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

BÍ MẬT HANG ZỜI PHẦN II - TẬP 4




PHẦN II  XỨ SỞ CÓ HAI MẶT TRỜI
TẬP 4

Vụ Xử bảy tên cướp được lập trên một khoảng sân rộng có rất nhiều dân chúng đến xem .
Đến giờ xử quan đề án đọc tiểu sử và tội danh xong. Chàng hỏi:
Ba ngày đêm đã qua các ngươi có ru được đàn kiến ngủ không?...
Tên tướng cướp trả lời ; dạ không
Chàng hỏi tên thứ 2
Nhà ngươi thấy gì khi đàn kiến không ngủ?
Dạ chúng đi kiếm mồi mang về tổ ạ…
Chàng nói: các ngươi thấy đấy. tất cả các con vật có ở trên đời kể cả con người sinh ra đều phải làm việc.
- Loài động vật nhỏ như con kiến chúng cũng phải lao động mới có cái ăn các ngươi có hiểu chân lý đơn giản đó không?...
- Các ngươi lười không chịu lao động lại đi cướp của người khác làm của mình các ngươi biết tội chưa…
Dạ chúng tôi biết tội rồi xin được tha tội để làm lại cuộc đời ạ… một tên nói
- Chàng nói tiếp : của cải của mọi người làm ra đều bằng mồ hôi công sức bỏ ra. Nó được gắn liền với cuộc sống của người ta giống như tính mạng của các ngươi khi bị tước đoạt các ngươi có thấy luyến tiếc và xót xa không, các ngươi có thấy chuẩn bị mất đi mạng sống các ngươi có đau khổ không?.....
Phán đến đó thì tiếng xì xầm rất nhiều từ dân chúng và các quan.
 Nhà vua trên hàng ghế cao nghe chàng sử thì gật gù mỉm cười
Chàng phán tiếp
- Đưa bà mẹ lên đánh bảy mươi gậy…
Hai tên lính lôi bà mẹ nằm sấp xuống băng ghế gỗ chờ lệnh…
Lúc này kể cả hoàng hậu và nhà vua cũng giật mình. Quan hành pháp nhấp nhổm định lên tiếng thì chàng giơ bàn tay ra hiệu im lặng ông quan đành ngồi im.
 Hai người lính cầm gậy đứng bên bà mẹ nhìn hoàng tử, chàng hô … đánh…
Người lính đập mạnh 1 gậy vào mông bà mẹ thật đau
Lúc này đứa con của bà lao lên lưng bà đỡ gậy thứ 2..
Chàng ra lệnh dừng lại…
Bọn cướp và người con xin tha cho bà mẹ và chịu phạt thay
Hoàng hậu cùng các quan cũng xin tha cho bà mẹ…
Dưới dân chúng có nhiều người thút thít khóc…
Chàng nói: được!... Hoàng hậu từ bi tha tội cho bà ta tha cho bà ngay từ phút này còn bảy mươi gậy chia đều cho bảy tên và mỗi đánh thêm mỗi tên hai mươi gậy, riêng tên tướng cướp đánh năm mươi gậy… y lệnh hình phạt
Đánh xong chàng nói nhỏ với quan hành pháp….
Lúc này xong hình phạt cả bảy tên đứa nào cũng nằm dài dưới đất không thể ngồi dậy được…
Quan hành pháp phán tiếp
Được sự ân xá của hoàng tử hôm nay tha chết cho phạm nhân nhưng phải đi đày làm công dịch ba năm làm thủy lợi…
- Bố cáo thiên hạ những tên cướp khác hãy trình báo và trở về gia đình làm ăn lương thiện…
Xử xong vụ án có vẻ như không đúng trong luật nên các quan xì xầm bàn nhau gặp nhà vua để kiện
Nhà vua cho mở cuộc họp khẩn cấp lấy ý kiến các quan
Hăng hái nhất là ông đại học sĩ - quan giáo dục ông ta tâu
-         Bẩm đức vua xưa nay những tội phạm đưa đến đây là tội rất nặng không thể tha thứ.
-          Lần này xử như vậy là trái với luật. kỷ cương sẽ không được nghiêm thần e rằng sau này là tiền lệ xấu ắt sảy ra nhiều rắc rối …
-         nhà vua hỏi : các quan nghĩ sao?...
-         phần lớn các quan đồng ý với quan điểm quan đại học sĩ...
-         ông quan hành pháp đứng lên tâu : bẩm đức vua cứ chém theo luật để làm gương cho kẻ khác…
-         nhà vua đưa mắt về phía hoàng tử. chàng liền hỏi quan giáo dục:
-         trong giáo dục của ngươi nhà ngươi cho trẻ em xứ sở này ngoài học chữ ra thì học cái gì?
-         Dạ thưa qua nhiều lần cải cách thần hiện giờ đã cho chúng học thêm một số môn như nghiên cứu các vì sao và thiên hà, môn thần học. và sáng kiến thêm nhiều những môn trước nay chưa từng có. Thần cho chúng học toàn diện để phát triển trí tuệ … quan giáo dục kiêu hãnh trả lời
-         Còn gì nữa không… chàng hỏi?..
-         Dạ trẻ em thì chỉ cần thế thôi ạ!...
-         Chàng nghe vậy liền nổi sùng lên đập tay xuống bàn gắt :
-         Nhà ngươi cho trẻ em học những cái quái quỷ gì thế hả.
-         Cái cần giáo dục thì không dạy, cho học cái trên trời dưới đất vậy hả. Sao nhà ngươi không hỏi ý kiến của các quan & thần y học sĩ …
-         Thần y học sĩ đâu? Chàng gọi
-         Dạ thần có vài lần ý kiến thì quan giáo dục bảo thủ. Nói nước sông không được phạm nước giếng nên thần không góp ý được ạ…
-         Quan giáo dục nói: thần cũng nhiều lần nghiên cứu và cải cách nên mới  quyết định nâng cao đấy chứ…
-         Vậy nhà ngươi có nghĩ bọn trẻ phải học những thứ với chúng là siêu tưởng và quá sức sẽ bị thần kinh không chàng hỏi
-         Dạ cũng có một số sợ học quá dẫn đến bị đơ người và có một số bị tâm thần ngớ ngẩn khi vào mùa thi ạ… thần y trả lời….
-         Chàng nói: cái bộ não của trẻ từ 5 đến 11 tuổi rất non yếu và trong sáng.
-         Ngoài việc học cái chữ, chúng cần được học những thứ đơn giản và gần gũi xung quanh ta
-         Đặc biệt quan tâm về môn đạo đức cho chúng học, những bài học đầu đời là tình thương, tình cảm. Dạy chúng biết yêu thương. Biết yêu kính cha mẹ, những người lớn tuổi biết yêu quê hương làng xóm, dạy chúng biết quan tâm đến người khác. Biết nhường nhịn giúp đỡ người khác, biết chia sẻ cho nhau.. .Vân vân…
-         Phổ cập mà nhà ngươi không đưa vào sách những điều đó để dạy chúng học trách sao chúng lớn lên toàn là những con người vô cảm.
-         Làm sao không sinh ra những tên cướp ở ngoài kia….
-         Các ngài chỉ biết lấy những thứ siêu tưởng trên mây mà các ngài nghĩ ra để làm thành tích mà không nghĩ được những hậu quả sau này sẽ đi đến đâu!...
-         Nhận thức và tiếp thu của trẻ có giới hạn, nhà ngươi cho học toàn diện chúng theo học không kịp chẳng phải là HỌC TOÀN DIỆN RỒI DỐT TOÀN DIỆN hay sao
-         Quan giáo dục tâu: thưa hoàng tử chuyện sinh ra những tên cướp là do  CON HƯ TẠI MẸ. đó là cách dạy dỗ con của gia đình làm hư chúng ạ….
-         Các người vụng chèo khéo chống nghĩ mình không có trách nhiệm sao?...
-         Cha mẹ dạy con không tốt thì hư có một vài đứa. Còn các người làm sai,  là làm hỏng cả một thế hệ của xã hội. Các ngươi có hiểu điều đó không!...
-         Chàng vẫn chưa bình tĩnh được đập tay xuống bàn quát: - PHẢI CẢI CÁCH LẠI NGAY NGÀNH GIÁO DỤC…
                                                          *
                                                      *        *
Chàng đến xứ sở này đã được 5 ngày và Hôm nay là ngày thứ 10 của một tuần dân chúng và tất cả mọi hoạt động của xứ sở được nghỉ 2 ngày ở đây cứ  10 ngày là 1 tuần 5 tuần là 1 tháng,một năm có mười tháng và có 3 mùa
Lại nói về Hồng Hoa….
Chiều xuống mặt trời thứ 2 mờ mờ trôi dần xuống núi Chàng một mình ngồi trước hoàng cung nhìn về chân trời xa thẳm!...
Nỗi nhớ quê hương dằng dặc đến héo cả hoàng hôn, định mệnh nào đưa chàng đến đây cái nơi hoàng cung xa lạ này. Nơi cuộc sống vương công này có ý nghĩa gì chứ. Xứ mệnh gì chứ. Ta làm sao để về nhà đây?… cha mẹ ta giờ này ra sao. Có lẽ cả làng đi tìm không được rồi cho rằng ta đã bị thú rừng ăn thịt
Nỗi buồn cứ thế đè nặng lên chàng nỗi cô độc như phủ khắp hoàng cung tràn ra ngọn núi xa xa trước mặt đứng lặng cúi đầu…
Một bàn tay mềm mại đặt lên vai chàng và Hoa hồng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chàng. Nàng cũng im lặng cùng chàng….
Giữ im lặng bên chàng một lúc Hồng Hoa nói ……
                                …..CÒN NỮA……
            

                  MƯA RỪNG CHIỀU _ 07 / 2015

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

HOA HỒNG DẠI


             HOA HỒNG DẠI

Là hoa hồng, em sống giữa rừng hoang
Nên đời gọi em  là bông hoa dại
Tung hứng trên tay người qua kẻ lại
Mặc sức giày vò giẫm nát đời hoa.

Là hoa hồng cũng những nét kiêu sa
Cũng ước mơ trong tay người quân tử
Được nâng niu cho hoa không úa rụng
Ước thật nhiều nhưng cũng thật vời xa.

Trong vườn kia là những ngọn khoai lang
Được nâng niu trong tay người vun xới
Cánh phù dung vừa nở rồi tàn lụi
Có một người thi sĩ ngắm làm thơ

Những đêm về thầm kín một giấc mơ
Được kiêu hãnh như hoa trong ngày cưới
Nào ai biết nơi rừng hoang cỏ dại
Có bông hồng nức nở giữa tàn phai!…


  MƯA RỪNG CHIỀU 01 – 08 - 2015

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

BÍ MẬT HANG ZỜI PHẦN II TẬP 3



TRUYỆN NHIỀU KỲ
Phần II - Tập 3 -
 LỜI RU CỦA MẸ
T/G Mưa Rừng Chiều…


Trong ba ngày ba đêm các ngươi không ai được cho chúng ăn uống gì và nếu ru được tất cả lũ kiến kia ngủ ta sẽ tha chết cho các ngươi……
Thưa ngài…. Một viên quan tâu .
Ngài có gì muốn nói!...
Trong nghiên cứu của nhà học sĩ hoàng cung thì kiến không bao giờ ngủ ngài  bắt chúng làm việc ấy chẳng phải chúng vẫn chết sao.
-         Ta biết,  rồi các ngươi sẽ hiểu.
-         Ta làm như vậy là để nếu được sống những con người ấy sẽ biết yêu quý , trân trọng cuộc sống, mạng sống của mình và của người khác.
-         Các viên quan triều đình lạ lắm với cách làm của chàng họ bàn tán rất nhiều và rầm rì phân tích hành động kỳ lạ ấy nhằm mục đích gì.
-   Một người nói ; Hoàng tử là người sống ở trên trời nên phán quyếtvà hành động cũng kiểu trên trời.  Ta làm sao hiểu nổi nên chúng ta hãy chờ xem
-         Nghe thấy vậy chàng cười nói ; trên trái đất của ta các ông quan cũng toàn đưa ra những ý tưởng và phán quyết ở trên trời. Người dân cũng rất khó hiểu. Là Chuyện bình thường ...
Vậy người dân họ thực hiện những quyết định và ý tưởng đó như thế nào thưa ngài ?...
À... ừ.... mỗi lần như thế họ chỉ kêu lên một tiếng .... TRỜI!......
-         Chàng đánh chống lảng. Còn việc của ta chỉ nhỏ như con kiến thôi mà các ngài đã ngơ ngác khó hiểu rồi hả?...
Chàng cho gọi thân nhân của chúng đến …
Hết ngày thứ nhất cả đám không kẻ nào được ăn uống, chúng rất đói và khát
Anh lính gác có vẻ xót thương bọn cướp liền tâu với chàng : thưa ngài có cho chúng ăn uống gì không…
Đêm nay thì không, báo thân nhân chúng. Đến trưa ngày mai được thăm chỉ cho mang nước uống vào không ai được cho chúng ăn thứ gì ai trái lệnh bị xử như những tên cướp kia… chàng ra lệnh…
Đêm thứ 2 dưới ngọn đuốc bọn cướp chăm chú canh đàn kiến. thời gian cứ dần trôi về sáng đàn kiến vẫn cứ lũ lượt xếp hàng đi lại rất trật tự chúng đi kiếm ăn và mang thức ăn vế tổ…
Chúng cầu nguyện. mệt mỏi và thất vọng chúng cầu xin thượng đế. Thượng đế ở đâu mà nghe, có thằng quỳ xuống vái cả tổ kiến cầu xin chúng ngủ.
Thằng nọ thúc thằng kia không được ngủ chỉ cần thấy đàn kiến chui hết vào tổ không con nào ra ngoài là chúng thoát chết nên cả bọn cũng phải thức theo.
Ngày thứ 3 Trưa đến người lính canh cho người nhà vào thăm và không quên thông báo chỉ được mang vào nước uống cấm mang thức gì ăn vào. Nếu ai trái lệnh xử tội chết !...
Khi gần hết giờ thăm chàng ra lệnh khám tất cả thân nhân của bọn cướp thì bắt được một bà mẹ giấu mang vào mấy chiếc bánh nhỏ. Chàng ra lệnh bắt và nhốt luôn cùng bọn cướp ngày mai chém đầu luôn thể.
Mọi người quỳ rạp xuống xin tha tội. chàng nhất định không tha
Chuyện bắt bà mẹ đến tai nhà vua và hoang hậu hai người đến hỏi sự tình nhà vua nói
Con làm như vậy là giết oan một người vô tội đấy…
- Hoàng hậu sốt ruột nói: Con của ta hãy thả bà mẹ tội nghiệp ấy ra ta cũng là mẹ ta hiểu tình thương của người mẹ đối với con mình luôn luôn bất chấp gian khổ hiểm nguy để bảo vệ con mình…
Vâng thưa hoàng hậu con không chém bà mẹ đó đâu. Con làm vậy là có ý đồ khác Hoàng hậu hãy yên tâm ạ…
 Ngày thứ 3 bọn cướp bất lực nhìn lũ kiến không con nào chịu ngủ
Đêm dần xuống mặt trời thứ 2 mờ dần, những ngọn đuốc bắt đầu được thắp lên một người lính gác mang thức ăn vào cho bọn chúng
Nhịn đói 3 ngày nên vừa thấy thức ăn chúng đã tranh nhau, giành nhau ăn cả bọn quên mất người mẹ già đau khổ đang ở đó
Dừng lại… tên tướng cướp quát to cả bọn ngồi im ngơ ngác…
Hắn lấy những thứ ngon nhất có được trong bữa đưa cho bà và nói
-Mẹ già ơi con mời mẹ ăn những món ăn này đi Mẹ đã vì chúng con mà mang tội chống lệnh của quan mà phải chết.
Chúng ta cùng ăn nào, các con cũng ngoan lắm giá như các con ngoan sớm hơn…
Vừa ăn  người Mẹ vừa nói. Cuộc sống cái gì cũng có cái giá của nó. Kết quả hôm nay là cái giá các con phải trả cho những việc mà hôm qua mà các con đã làm, đã hành động. Chỉ có điều các con thiếu suy nghĩ nên cái giá phải trả cho sự lầm lỡ này là quá đắt mà thôi…
Chúng con xin lỗi Mẹ. Mẹ ăn đi một đêm rất ngắn chỉ có 4 giờ thôi trời sáng tất cả chúng ta đều phải chết khi cả hai đàn kiến kia chúng không biết ngủ…
Ăn xong Bà mẹ nước mắt dàn dụa nói với chúng.
-Ta cũng như cha mẹ các con. Vì con cái ta chết không sao nhưng rất đau lòng vì sinh ra các con mà không dạy dỗ các con nên người được, các con không nghe lời cha mẹ…
Thời gian cứ trôi tiếng trống điểm 1 giờ đã trôi qua chỉ còn 3 giờ nữa trời sáng mẹ lại gần tổ kiến. Mẹ hát ru đàn kiến ngủ. Hy vọng cuối cùng của bà biết đâu lời ru của bà cảm động tới thần linh, phép màu sẽ làm cho đàn kiến ngủ để các con được sống…
Ả… à … ơi!...
Thương con từ lúc lọt lòng
Thương con đến lúc …ơ…ớ… lưng còng vẫn thương
Quản chi một nắng hai sương
Nhìn con dần lớn mà lòng sướng vui
Mong sao con lớn nên người
Mong con tài giỏi rạng ngời tổ tiên
Thương ta kiến hãy ngủ yên
Để tình mẫu tử…không lìa trần gian
Lòng ta đau xót vô vàn
Con ta gieo cái trái ngang cho đời….
Thương ta hãy ngủ kiến ơi!….
Ả.. à ơi!......
Nghe lời ru ấy của người Mẹ cả đám bật khóc và chúng khóc thật nhiều. có lẽ cả đời chúng đến hôm nay mới được khóc. Hôm nay mới thấm thía được lời ru của mẹ ngọt ngào, êm ái và thiêng liêng như vậy.  trong nước mắt dàn dụa người con trai của bà quỳ xuống chân bà nói;
- Mẹ kính yêu của con!.. Con ngàn lần xin lỗi mẹ hôm nay con hiểu được rồi.
 Hôm nay con đã thấu hiểu được nỗi đau buồn của mẹ, ân tình của Mẹ soi vào tâm hồn con ánh sáng của tình thương. Thật cao quý và thiêng liêng con thấy rất hối hận vì đã làm đau lòng Mẹ. 
-Mẹ ơi con muốn được sống, con biết tội rồi con xin Mẹ, nhưng muộn rồi. Mẹ hãy tha lỗi cho con, đứa con bất hiếu này!…
- Không!... ta rất thương con dù con có thế nào thì con cũng vẫn mãi là con của Mẹ.
- Một tên trong bọn nói trong nước mắt;
- Mẹ ơi hôm nay trước cái chết con được nghe lời mẹ ru, con thấy thương Mẹ và Mẹ của con quá. Đúng là xưa nay con hư hỏng không bao giờ nghe lời mẹ dạy chỉ thích tự do đua đòi & phá phách muốn làm gì thì làm, để hôm nay khi hiểu ra thì không còn cơ hội nữa mẹ ơi!...
Rồi hắn hét thật to… Mẹ ơi con thương mẹ nhiều lắm… con xin lỗi mẹ!...
Nhìn đàn kiến vẫn một hàng nối đuôi nhau hành quân không mệt mỏi. Tên tướng cướp nói với mẹ.
Mẹ ơi trời sắp sáng rồi chúng con biết không thể sống, chỉ còn hơn 1 giờ nữa thôi. Mẹ hãy ru cho chúng con ngủ đêm cuối cùng này đi mẹ…
Người mẹ nước mắt dàn dụa nói.
- Các con của ta hãy nằm xuống quanh ta ta sẽ ru các con ngủ thật ngon nhé
Rồi bà cất tiếng ru nhè nhẹ . lời ru tha thiết và êm ái như dòng suối hiền chảy ra từ trong lòng của núi của rừng, nghẹn ngào ấm áp. 
 Một lát sau tất cả chúng ngủ thật yên lành khi những giọt nước mắt còn long lanh trên má…
Nhìn chúng ngủ trên mỗi gương mặt khắc khổ ấy mẹ thấy chúng cũng lương thiện vô cùng, đáng yêu vô cùng. Bà dằn vặt mình vì quá thương con, chiều chuộng từ tấm bé nó muốn gì được nấy nên giờ mới ra cơ sự. bà cho rằng lỗi cũng tại bà…
Phiên tòa xử công khai được lập giữa trời tất cả các quan và dân đều dự và xem …
Trên đầu đài có 4 tên đao phủ lực lưỡng đứng 2 bên tay cầm cây đao to và sắc lẹm chờ lệnh…


Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

XỨ SỞ CÓ HAI MẶT TRỜI _ 2



BÍ MẬT HANG ZỜI
PHẦN 2 – XỨ SỞ CÓ HAI MẶT TRỜI
TÁC GIẢ : Mưa Rừng Chiều...
                           TẬP - 2
Biết còn nhiều điều không thể hỏi ngay một lúc và nàng có thể giải thích ngay được chàng cùng nàng cưỡi ngựa bay qua rừng hoa sim sang bên kia núi
Bỗng chốc chàng nhìn xuống dưới thấy xuất hiện một tòa lâu đài rất lớn được xây bằng đá cẩm thạch màu đen sừng sững giữa nhiều những tòa lâu đài nhỏ khác xung quanh
Con bạch mã đưa hai người hạ cánh xuống sân trước của tòa lâu đài lớn thì chàng thấy một người phụ nữ trung tuổi rất đẹp đi trước dẫn theo sau cả chục cô gái trẻ theo sau
Người phụ nữ trung tuổi chạy lại gần chàng lệ rưng rưng…. Con ta đã về… rồi quay lại gọi nhà vua đi theo sau….. con trai mình đã về chàng ơi!...
Vẫn hình dáng ấy khuôn mặt ấy có nhiều nét giống bà chỉ hơi đen hơn một chút…
Bà vui mừng cầm tay chàng vừa nói vừa khóc. Con về là tốt rồi cha mẹ nhớ con lắm!…..
Cuộc tiếp đón kỳ lạ này khiến chàng đứng ngẩn tò te chẳng hiểu chuyện gì ra chuyện gì nữa. Tự dưng nhà Vua và Hoàng hậu nhận làm con….
Bối rối không hiểu gì cùng với sự thận trọng chàng rụt rè rút tay ra khỏi tay bà chàng nói nói nhát gừng
Thưa bà tôi không phải là con của bà ạ
 Hoàng hậu bị bất ngờ với câu nói của chàng đứng ngớ người ra nhìn nhà vua với vẻ mặt thất vọng hỏi nhà vua
- Sao con chúng ta nó không nhận ra ta vậy chàng…..
Nhà vua cười sảng khoái và tự tin nói
- Chuyện đó khó gì để ta mời lão Diêm vương lại hỏi xem lão sẽ có cách trả lại ký ức cho con ta lúc ấy con sẽ nhận ra chúng ta thôi!…
Hoàng hậu yên lòng quay sang nhìn Hoa hồng nói 
- Con vất vả rồi cám ơn con. Con vào trang điểm và báo nhà bếp chuẩn bị yến tiệc ….. 
Càng nghe chàng càng không hiểu gì hết
Chàng nghĩ bụng. Mọi người đang đối sử rất tốt với mình. Mà thôi ai muốn gọi mình là cũng mặc kệ gì coi mình là gì thì thì coi mình bình yên không ai ăn thịt mình là tốt rồi. Chuyện đến đâu hay đến đó
Cuộc ăn mừng thật long trọng yến tiệc được bày ra thật linh đình các quan trong triều chúc sức khỏe chúc mừng nhà vua và chàng trờ lại 
 bữa tiệc được chiêu đãi bằng những thứ rượu ngon nhất được kết hợp 5 thứ quả quý được ủ vùi dưới đáy bếp 5 năm mới đào lên, cùng với những màn ca múa của các thiếu nữ đẹp nhất xứ sở được tuyển chọn về phục vụ hoàng cung
Tiệc đang vui thì có một người lính chạy vào báo
Bẩm đức vua quân lính  vây bắt được bảy tên cướp trên rừng chúng vào cướp phá dân trong thành hiện đã áp giài tới chờ lệnh nhà vua phán quyết trong đó có tên tướng cướp cầm đầu ạ...
Tất cả các quan cùng mọi người ở đó rất hoan hỷ cùng nhau vui vẻ đồng thanh…
Thưa đức vua chúng thần chúc mừng nhà vua đã bắt được quân cướp lớn. Dân chúng sẽ được an hưởng bình yên 
Nhà vua cười nhưng có vẻ không vui lắm chàng hỏi
Thưa nhà vua dẹp được ổ cướp và bắt được tướng cướp mọi người rất vui sao nhà vua lại không vui thế ?...
- Ừ!... con không biết đó thôi. Dẹp được tên này thì tên khác lại mọc lên có khi còn tàn bạo hơn dân chúng không thể yên lành được. Chúng như những cây cỏ dại diệt xong một thời gian nó lại mọc
bọn chúng là những kẻ lười lao động lại tham lam không muốn làm lại muốn lấy không những của cải của người khác để hưởng thụ…
Nói xong ngài phán
Ngày mai tập hợp dân trong thành lại chứng kiến. xử chém đầu hết bọn chúng làm gương..,.
Người lính … Dạ một tiếng rồi lui ra….
Nghe vậy chàng liền nói:…
Thưa đức vua bọn chúng chẳng qua lầm đường lạc lối dù sao chúng cũng là con dân của người. Hành động của chúng rất đáng để trừng trị nhưng chúng ta cần phải cải hóa bọn chúng sẽ tốt hơn, nếu kẻ nào tái phạm thì xử cũng chưa muộn ….
Nhà vua hỏi…. con có cách gì sao?….
Vâng để con thử được không ạ
- Ừ được ta giao chúng cho con cùng quan hành pháp xử lý….
                                                 *
                                            *        *
Nhà vua mời lão Diêm vương đến chơi để hỏi chuyện về chàng
 Lão diêm vương nói…. Thượng đế đã từng dạy chúng ta không có gì là hoàn hảo, không có gì là chọn vẹn muốn được cái này thì phải mất cái kia. Có những thứ chính tay chúng ta làm ra cũng phải đổi bằng công sức, thời gian và trí tuệ, không tự dưng có được
Vì ở xứ sở này không khí và con người nhẹ hơn nơi trái đất nên bất cứ người nào ở đây đến đó cũng bị áp lực không khí đè xuống phổi không thở được và chảy máu tai máu mũi mà chết. Nên con người ở trái đất rất khỏe, nặng nề  chậm chạp, những bước đi cũng chậm. Không như con người nơi đây nhảy một bước rất cao và xa bởi thế ai muốn qua bên đó ta phải làm phép đầu thai về xứ sở ấy
Còn con của nhà vua thì nó đúng là con vua rồi .Khi nhà vua với con ngài chấp nhận muốn đưa nó về trái đất ta đã mất bao nhiêu công sức mới chọn được nơi phù hợp để đầu thai cho nó được sinh ra và được nuôi dạy
- nếu bây giờ cho nó có lại ký ức để nhận lại được hai người là cha mẹ thì ta làm được nhưng nó sẽ phải quên hết những gì nó học được ở đó thì việc nhà vua đưa nó về trái đất và công sức của ta giúp ngài trở thành vô ích….
- Hoàng hậu âu sầu nói : Vậy ký ức của con ta thì chỉ có một Cha Mẹ ở đó sao ta không phải là Mẹ sao?...
Vậy thì ta phải làm sao thưa ngài?... nhà Vua hỏi lão Diêm vương 
Giờ chỉ còn cách đối sử thật tốt với con. Chỉ có tình yêu thương sẽ là sợi chỉ hồng kết nối với nhau được thôi, để bù đắp và nó cũng sẽ hoàn thành sứ mệnh cùa nó… Lão diêm vương trả lời… 
  Lại nói về mấy tên cướp….
 Ngày hôm sau chàng đến nơi giam có bảy tên cướp. Chàng hỏi thăm nắm lai lịch của chúng từng người và lý do chúng bỏ nhà đi làm cướp.
Chàng tra xét thì có vẻ bọn cướp biết mình đến nơi đây là chết nên rất ngang ngạnh và bất cần
- Chàng nói với chúng…
Theo luật thì chén đầu các ngươi ngay tức khắc nhưng ta xin nhà vua đề cho các ngươi suy nghĩ về tội lỗi của mình, ba ngày nữa ta sẽ đứng ra xử tội các ngươi. Những lần trước kẻ nào đã đến đây là phải chết nhưng lần này đích thân ta xử thì khác đấy…
Cũng có thể các ngươi được sống, được ta tha….
Mấy tên cướp ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn chàng nói…
 - Người không gạt chúng tôi chứ?...
- KHÔNG …. Chàng trả lời rồi bước ra khỏi nhà giam…
Chàng ra lệnh đem bảy tên cướp đứng canh 2 tổ kiến một tổ kiến đen và 1 tổ kiến đỏ gần nhau
- Chàng nói với bảy tên cướp. Nếu các ngươi ru được tất cả lũ kiến kia ngủ ta sẽ tha chết cho các ngươi
Chàng dặn lính canh Trong ba ngày ba đêm các ngươi không ai được cho chúng ăn uống gì


Bọn cướp ru đàn kiến ngủ ra sao & có được chàng tha chết hay không mời các bạn đón  xem tập sau….

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

XỨ SỞ CÓ HAI MẶT TRỜI



CHUYỆN: BÍ MẬT HANG ZỜI
PHẦN 2 – XỨ SỞ CÓ HAI MẶT TRỜI
TÁC GIẢ : Mưa Rừng Chiều...


             TẬP 1 :
Tiếp theo phần 1........
Chàng ngoảnh mặt lại thấy một cô gái khoảng gần đôi mươi rất đẹp, nước da trắng ngần, tóc đen nàng mặc một bộ váy trắng có viền những bông hoa màu tím bước ra từ cánh cửa giữa.
Cô gái lễ phép đặt tay phải lên ngực đầu hơi cúi nói…
- Chàng hãy theo em đi lối này
Chàng thật sự ngỡ ngàng với hai sự kiện bất ngờ thứ nhất là ở đâu mọc ra một cô gái đẹp đến thế. Thứ hai là cô ta ngăn cản mình đi lối này không biết có chuyện gì nữa đây
Một thoáng trong đầu chàng nghĩ. Từ khi rơi xuống hang núi này biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ sảy ra đến với chàng, những thứ trong giấc ngủ mơ chàng cũng chưa bao giờ mơ thấy nhửng điều tương tự
- Chàng hỏi cô gái
- Cô là ai?...
Em tên là Hoa Hồng được lệnh đến đón chàng
Lại thêm một bất ngờ nữa chàng nghĩ … Cái chữ LỆNH kia phải chăng cô gái này đón ta về âm phủ
- Đón ta đi đâu ?.... Chàng hỏi…
Đón chàng về nơi chàng cần phải đến khi đến đó chàng sẽ hiểu tất cả thưa chàng… cô gái trả lời lễ phép rồi thúc giục .
- Chàng hãy đi theo em…
Chàng không biết sử lý sao mà cũng không còn sự lựa chọn đành phó mặc cho số phận và bước đi theo cô gái…
Cô gái dắt tay chàng vào cửa thứ 2 vừa bước qua cánh cửa khép lại . chàng ngoảnh mặt nhìn cánh cửa từ từ đóng lại một cách ái ngại,
Cô gái nói. Chàng nhìn con ngựa kia đi rồi chỉ ra phía trước cửa động…
Đây là bức tượng một con ngựa trắng có đôi cánh đang xòe ra chàng hỏi…
Hồng Hoa ơi, bức tượng con ngựa này có điều gì kỳ lạ hay sao?
Nàng không nói gì kéo tay chàng nhún người một cái cả chàng và cô gái nhẹ nhàng bay lên lưng ngựa
Nàng ngồi trước quay lại chỉ tay vào sợi dây truyền nói. Chàng  hảy đặt chiếc chìa khóa lệnh này lên đình đầu con ngựa nó sẽ đưa ta đi…
Chàng nhìn lên phía trán cò một vết lõm hình giống mặt dây chàng đeo chàng liền tháo ra khỏi cổ đưa cô gái đặt vào đó…
Lúc này hạt na thủy tinh phát sáng bức tượng rùng mình biến thành một con bạch mã sống. Đôi cánh phe phẩy từ từ bay ra khỏi hang động
Nàng ra lệnh… chàng hãy ôm cho chặt nhé!...
Chưa từng cỡi ngựa khi con ngựa nhúc nhích bay lên đã sợ muốn chết rồi chẳng phải bảo chàng cũng ôm chặt ngang eo cô gái…..
Cô gái cầm dây cương điều khiển con ngựa bay về hướng khe núi trước mặt vào tới trong đó là  một cái thung sâu xung quanh là núi đá. Dưới đó là một đám mây đang xoáy tròn ở giữa có cái lỗ rất to màu xanh đen có vẻ rất sâu không nhìn thấy đáy…Nàng nói…
Cửa vũ trụ đang mở chì một giờ nữa là nó sẽ đóng lại …. Rồi cô gái lại nhắc … Ôm cho chặt nhé!...
Con ngựa bay thằng vào lỗ đen đó.
Vòng xoáy hút chàng xuống chàng thấy người chao đảo rồi rơi vào trạng thái mơ hồ….
Chỉ một chốc lát Con bạch mã hạ cánh xuống một cánh rừng rất rộng chàng cùng người con gái ấy bước xuống một khu rừng rất rộng có rất nhiều những quả đồi to nhỏ tất cả hầu hết chỉ một loại cây hoa sim đang nở hoa tím bạt ngàn….
Nhửng cây sim ở đây cao ngang ngực,quả sim to bằng quả táo dây. Lá và hoa cũng to hơn bình thường…
Chàng ngỡ ngàng hỏi…
- Cô là ai ?. nơi đây là nơi nào. Sao tôi lại đến đây??? ….
- Chàng hãy hỏi từ từ thôi em sẽ trả lời từng câu…
- Ừ!... vì tôi rất sốt ruột và hoang mang… bây giờ tôi hỏi nhé…
tôi là ai???..
Câu hỏi đó khiến cô gái nhìn nhìn chàng rồi mủm mỉm cười nói …. Chàng không biết chàng là ai sao?!...
Ừ… À không ý tôi hỏi tôi là người hay là ma thôi…
Chàng không phải là ma ạ ....
- Chàng hỏi tiếp câu khác
- Đây là đâu???...
Thưa chàng nơi chúng ta đang đứng là 99 đồi hoa sim vừa nói cô gái chỉ tay một vòng chàng nhìn theo đúng là một khu rừng mênh mông những quả đồi quả đồi nọ nối nhau trùng điệp tím ngát một màu hoa sim tím ngát…
Chàng nói… ừ đẹp cả người cũng đẹp…
Câu khen tự nhiên đó làm khuôn mặt cô gái rạng rỡ hơn một chút đầy tự hào nàng hỏi… chàng thích nơi này…
Ừ thích nhưng làng tôi đẹp hơn…
 Câu nói bất ngờ ấy lại đưa chàng về với thực tại chàng hỏi
- Đây là xứ sở nào???...
- Cô gái trả lời: đây là xứ sở có hai mặt trời thưa chàng…
Hai mặt trời, chàng thốt lên!…. Rồi chàng hiểu mình đã rơi vào một thế giới nào đó rất xa …
Chàng suy nghĩ không biết hỏi làm sao cho cái cô gái ú ớ xa lạ này hiểu và trả lời được đúng trọng tâm thứ mình muốn biết. Nghĩ một lúc liền hỏi một câu    
Này cô bé từ cái hang rắn đến đây là bao xa.?...
Dạ khoảng 5 lần chớp mắt…
Cái này thì chàng hiểu có nghĩa là rất nhanh cứ cho đại là khoảng 2 hay 3  phút chàng hỏi tiếp cái hang ấy đâu rồi
- Cô gái chỉ lên trời… Ở đấy xa lắm không nhìn thấy nữa
Chàng ngồi phịch xuống đất kêu lên… trời ơi là trời làm sao tôi về nhà được đây hả trời!....
Chàng nhìn lên trời thấy một mặt trời chênh chếch hướng tây và một mặt trời nhỏ mờ đang nhô lên phía đằng đông
Cô gái kể
Cứ mổi 5 năm ngày hai mặt trời gặp nhau sau năm ngày hai mặt trời bắt đầu tách ra  và ngày giao nhau giữa đầu và cuối năm ấy cánh cửa lại mở khi giông tố nổi lên cao nhất và mạnh nhất mưa lớn suốt 5 ngày 5 đêm trong thời thời gian ấy giữa cơn giông tố đó có một đám mây đen hình vòi rồng ai vượt qua được cơn giông hướng vào vói rồng đó sẽ được hút trở lại hang rắn
- Vậy còn bao lâu nữa
- Năm nay thì qua một tháng rồi rồi còn 5 năm nữa
- Vậy nàng lên đón ta lâu chưa bằng cách nào
Em lên vừa kịp lúc anh chuẩn bị bước xuống cửa địa ngục
Cái mặt dây chuyền của chàng là  chìa khóa lệnh hình mũi tên và dấu ấn tín của thần linh
Cách đây lâu lắm rồi con rồng ấy sống ở giữa biển cùng tổ tiên nhà rồng năm ấy con rồng từ biển bay vào đất liền phá phách làm  trấn động cung diện của nhà vua bị các thần linh cai quản vũ trụ bắt phạt… nhà vua xin cho nó nên nó phải biến thành tượng đá chầu trước cửa cung điện nó chỉ được giải thoát khi có chiếc chìa khóa lệnh của chàng…và bây giờ cái chìa khóa lệnh ấy đang ở trên đầu con rồng nhờ cái chìa khóa lệnh đó con rồng được giải thoát khỏi tượng đá sống lại và trở về biển nơi tổ tiên của nó… trước khi trở về với biển nó đưa em lên đó đón chàng
Nói về tiểu sử chiếc mặt dây truyền hình mỏ neo
Làng của chàng có một nhánh con sông tự nhiên từ tất xa uốn ngoằn ngoèo theo chân dãy núi đá vôi dãy núi ấy kết thúc nơi giữa sông với hình một con Rồng dựng hàng vây bắng đá đang há mồm bò xuống sông … nằm bên là một hang động quanh năm ngập nước được dân làng gọi tên là hang tối
Nghe lưu truyền kể lại. ngày xưa chưa có đê ngăn nước ven làng. mùa đông nước cạn đã cò nhiều người đi vào nhưng ai cũng đi được một đoạn dài thì tắt đuốc phải quay ra. Có thể cái hang này dài dọc theo dãy núi ấy cả gần chục cây số… thỉnh thoảng có năm dân làng bắt được những con cá trắm đen sống lâu năm trong hang ra ngoài mùa nước nổi khi mùa cạn không kịp trở vào rất to có con lên đến gần 40kg… Cứ hàng năm vào giữa mùa thu nước cạn là mùa dân làng cùng nhau bắt tôm cá tự nhiên của con sông ấy. tôm cá nhiều lắm đủ cho từng nhà thực phẫm ăn dự trữ cho hết mùa đông hết mùa xuân sang hè. Những ngày như vậy mỗi buổi chiều chàng cũng đeo giỏ mang lưới cùng bạn bè xuống sông mò bắt cá về
Vào một buổi chiều ấy ngày chàng ngâm mình dưới sông mò mãi cũng chỉ được vài một ít tôm và mấy con cá nhỏ. chàng không nản cứ miệt mài ngâm mình dưới sông mò. 
 Đến khu vực cửa hàm rồng chàng  lên bờ ngồi . bỗng thấy một con trạnh chấu rất to cũng bằng cái chuôi liềm đang trườn trên mặt những hòn đá sỏi săm sắp nước  chàng vây bắt nó chui vào khe đá chui xuống đất chàng thò tay bắt nó thì mò được một miếng sắt hình mỏ neo chôn vùi lâu năm rêu bẩn bám dày. Về nhà chàng lấy cát mịn và tro bếp cho vào lòng bàn tay đánh hết lớp mảng bám thì cái hình trở nên rất đẹp màu bạc trắng, từ đó chàng đeo vào cổ cho đến ngà bị ngã xuống hang…
Hiểu được câu chuyện hóa ra định mệnh đã sắp đặt sẵn cho chàng là như vậy…
Chàng ngồi lặng lẽ, nét buồn tràn đầy khuôn mặt làm cho vầng u ám cũng lây vương trên khuôn mặt đẹp như trăng rằm của nàng…
Có lẽ để làm cho chàng khây khỏa nàng cất tiếng hát và múa cho chàng xem
Bài hát nói về những bông hoa đẹp những ngọn núi xa trùng điệp hiên ngang, những con người hiền lành của xứ sở, những con chim tự do bay lượn và hót líu lo … vừa hát vừa múa nàng nhảy nhẹ người bay lên lên cao khỏi mặt đất bay vòng quang chàng…rồi nàng nắm tay chàng kéo lên chàng nhún người nhảy cũng thật bất ngờ người chàng cũng nhẹ bỗng bay theo nàng
Nàng chúm đôi môi xinh xinh hót tiếng chim. Chỉ một lát trong núi  bay ra những con bồ câu, chim phượng hoàng và những con công sặc sỡ bay quanh nàng và chàng quay cuồng theo điệu múa
Điệu múa lả lướt trên không nhẹ nhàng theo câu hát ngọt ngào. dải váy trắng rộng bay bay theo những lần nhún nhày đưa chàng và nàng lướt bay trên đầu rừng hoa sim tím… Chàng bị cuốn vào vũ điệu đó một cách say xưa, tay trong lả lướt theo điệu múa của Nàng.
Bị cuốn hút vào lời ca tiếng hát, vào điệu múa nhẹ nhàng bay bổng, vào sự uyển chuyển của nàng trên nền rừng tím hoa sim. Chàng vô tình nắm tay hơi mạnh kiến nàng kêu đau. Hai người dừng lại đáp hạ xuống đất… 
Nàng xòe một bàn tay cho con phượng hoàng đậu lên và nói: hãy bay về báo nhà vua là ta cùng chàng đang về nhé!.... rồi con chim vỗ cánh bay về phía núi
Nàng giục…
Ta đi thôi vua cha và hoàng hậu đang chờ chàng 
Câu nói đó đưa chàng về thực tai, chàng định hỏi tiếp nhũng thắc mắc trong lòng…
 Biết còn nhiều điều không thể hỏi ngay một lúc và nàng có thể giải thích ngay được chàng theo nàng cưỡi ngựa bay qua rừng hoa sim sang bên kia núi…….
                     ..........HẾT TẬP I……


Đây là tác phẩm đầu tay của MRC rất mong được các bạn góp ý…. để MƯA hoàn thành tốt hơn........

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

NGẮM TRĂNG TRÊN BIỂN



NGẮM TRĂNG TRÊN BIỂN

Anh dắt tay em ngắm trăng lên
Biển hát em nghe sóng rì rầm
Muôn trùng óng ánh màu trăng bạc
Lấp lánh mắt em hàng mi cong!...

Hàng dương khe khẽ ngân tiếng sáo
Mùi hương tóc thả gió tung bay
Hơi ấm em trao làn môi thắm
Mà chết lòng anh trong đắm say!...

MƯA RỪNG CHIỀU _ 7/2015

 Có vẻ làm thơ dễ hơn viết truyện các bạn ạ. Lỡ viết truyện dở dang MRC cũng phải cố nghĩ mà viết nốt cho xong BÍ MẬT HANG ZỜI .....  Ngồi nghĩ mãi chuyện không ra thì nó ra mấy câu thơ trên ... Mưa Rừng Chiều đăng lấp khoảng trống vậy..... rất mong các bạn góp ý & cỗ vũ cho MRC để câu truyện không bị dở dang nhé!......
CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC BẠN LÀNG G