PHẦN II XỨ SỞ CÓ HAI MẶT TRỜI
TẬP 4
Vụ Xử bảy tên cướp được lập trên một khoảng
sân rộng có rất nhiều dân chúng đến xem .
Đến giờ xử quan đề án đọc tiểu sử và tội
danh xong. Chàng hỏi:
Ba ngày đêm đã qua các ngươi có ru được đàn
kiến ngủ không?...
Tên tướng cướp trả lời ; dạ không
Chàng hỏi tên thứ 2
Nhà ngươi thấy gì khi đàn kiến không ngủ?
Dạ chúng đi kiếm mồi mang về tổ ạ…
Chàng nói: các ngươi thấy đấy. tất cả các
con vật có ở trên đời kể cả con người sinh ra đều phải làm việc.
- Loài động vật nhỏ như con kiến chúng cũng
phải lao động mới có cái ăn các ngươi có hiểu chân lý đơn giản đó không?...
- Các ngươi lười không chịu lao động lại đi
cướp của người khác làm của mình các ngươi biết tội chưa…
Dạ chúng tôi biết tội rồi xin được tha tội
để làm lại cuộc đời ạ… một tên nói
- Chàng nói tiếp : của cải của mọi người
làm ra đều bằng mồ hôi công sức bỏ ra. Nó được gắn liền với cuộc sống của người
ta giống như tính mạng của các ngươi khi bị tước đoạt các ngươi có thấy luyến
tiếc và xót xa không, các ngươi có thấy chuẩn bị mất đi mạng sống các ngươi có
đau khổ không?.....
Phán đến đó thì tiếng xì xầm rất nhiều từ
dân chúng và các quan.
Nhà
vua trên hàng ghế cao nghe chàng sử thì gật gù mỉm cười
Chàng phán tiếp
- Đưa bà mẹ lên đánh bảy mươi gậy…
Hai tên lính lôi bà mẹ nằm sấp xuống băng
ghế gỗ chờ lệnh…
Lúc này kể cả hoàng hậu và nhà vua cũng
giật mình. Quan hành pháp nhấp nhổm định lên tiếng thì chàng giơ bàn tay ra
hiệu im lặng ông quan đành ngồi im.
Hai
người lính cầm gậy đứng bên bà mẹ nhìn hoàng tử, chàng hô … đánh…
Người lính đập mạnh 1 gậy vào mông bà mẹ
thật đau
Lúc này đứa con của bà lao lên lưng bà đỡ
gậy thứ 2..
Chàng ra lệnh dừng lại…
Bọn cướp và người con xin tha cho bà mẹ và
chịu phạt thay
Hoàng hậu cùng các quan cũng xin tha cho bà
mẹ…
Dưới dân chúng có nhiều người thút thít
khóc…
Chàng nói: được!... Hoàng hậu từ bi tha tội
cho bà ta tha cho bà ngay từ phút này còn bảy mươi gậy chia đều cho bảy tên và
mỗi đánh thêm mỗi tên hai mươi gậy, riêng tên tướng cướp đánh năm mươi gậy… y lệnh
hình phạt
Đánh xong chàng nói nhỏ với quan hành
pháp….
Lúc này xong hình phạt cả bảy tên đứa nào
cũng nằm dài dưới đất không thể ngồi dậy được…
Quan hành pháp phán tiếp
Được sự ân xá của hoàng tử hôm nay tha chết
cho phạm nhân nhưng phải đi đày làm công dịch ba năm làm thủy lợi…
- Bố cáo thiên hạ những tên cướp khác hãy
trình báo và trở về gia đình làm ăn lương thiện…
Xử xong vụ án có vẻ như không đúng trong
luật nên các quan xì xầm bàn nhau gặp nhà vua để kiện
Nhà vua cho mở cuộc họp khẩn cấp lấy ý kiến
các quan
Hăng hái nhất là ông đại học sĩ - quan giáo
dục ông ta tâu
-
Bẩm đức vua xưa nay những tội phạm đưa đến
đây là tội rất nặng không thể tha thứ.
-
Lần
này xử như vậy là trái với luật. kỷ cương sẽ không được nghiêm thần e rằng sau
này là tiền lệ xấu ắt sảy ra nhiều rắc rối …
-
nhà vua hỏi : các quan nghĩ sao?...
-
phần lớn các quan đồng ý với quan điểm quan
đại học sĩ...
-
ông quan hành pháp đứng lên tâu : bẩm đức
vua cứ chém theo luật để làm gương cho kẻ khác…
-
nhà vua đưa mắt về phía hoàng tử. chàng
liền hỏi quan giáo dục:
-
trong giáo dục của ngươi nhà ngươi cho trẻ
em xứ sở này ngoài học chữ ra thì học cái gì?
-
Dạ thưa qua nhiều lần cải cách thần hiện
giờ đã cho chúng học thêm một số môn như nghiên cứu các vì sao và thiên hà, môn
thần học. và sáng kiến thêm nhiều những môn trước nay chưa từng có. Thần cho
chúng học toàn diện để phát triển trí tuệ … quan giáo dục kiêu hãnh trả lời
-
Còn gì nữa không… chàng hỏi?..
-
Dạ trẻ em thì chỉ cần thế thôi ạ!...
-
Chàng nghe vậy liền nổi sùng lên đập tay xuống bàn gắt :
-
Nhà ngươi cho trẻ em học những cái quái quỷ
gì thế hả.
-
Cái cần giáo dục thì không dạy, cho học cái
trên trời dưới đất vậy hả. Sao nhà ngươi không hỏi ý kiến của các quan &
thần y học sĩ …
-
Thần y học sĩ đâu? Chàng gọi
-
Dạ thần có vài lần ý kiến thì quan giáo dục
bảo thủ. Nói nước sông không được phạm nước giếng nên thần không góp ý được ạ…
-
Quan giáo dục nói: thần cũng nhiều lần nghiên
cứu và cải cách nên mới quyết định nâng
cao đấy chứ…
-
Vậy nhà ngươi có nghĩ bọn trẻ phải học những
thứ với chúng là siêu tưởng và quá sức sẽ bị thần kinh không chàng hỏi
-
Dạ cũng có một số sợ học quá dẫn đến bị đơ
người và có một số bị tâm thần ngớ ngẩn khi vào mùa thi ạ… thần y trả lời….
-
Chàng nói: cái bộ não của trẻ từ 5 đến 11
tuổi rất non yếu và trong sáng.
-
Ngoài việc học cái chữ, chúng cần được học
những thứ đơn giản và gần gũi xung quanh ta
-
Đặc biệt quan tâm về môn đạo đức cho chúng
học, những bài học đầu đời là tình thương, tình cảm. Dạy chúng biết yêu thương.
Biết yêu kính cha mẹ, những người lớn tuổi biết yêu quê hương làng xóm, dạy
chúng biết quan tâm đến người khác. Biết nhường nhịn giúp đỡ người khác, biết
chia sẻ cho nhau.. .Vân vân…
-
Phổ cập mà nhà ngươi không đưa vào sách
những điều đó để dạy chúng học trách sao chúng lớn lên toàn là những con người vô
cảm.
-
Làm sao không sinh ra những tên cướp ở
ngoài kia….
-
Các ngài chỉ biết lấy những thứ siêu tưởng
trên mây mà các ngài nghĩ ra để làm thành tích mà không nghĩ được những hậu quả sau
này sẽ đi đến đâu!...
-
Nhận thức và tiếp thu của trẻ có giới hạn,
nhà ngươi cho học toàn diện chúng theo học không kịp chẳng phải là HỌC TOÀN
DIỆN RỒI DỐT TOÀN DIỆN hay sao
-
Quan giáo dục tâu: thưa hoàng tử chuyện
sinh ra những tên cướp là do CON HƯ TẠI
MẸ. đó là cách dạy dỗ con của gia đình làm hư chúng ạ….
-
Các người vụng chèo khéo chống nghĩ mình
không có trách nhiệm sao?...
-
Cha mẹ dạy con không tốt thì hư có một vài
đứa. Còn các người làm sai, là làm hỏng
cả một thế hệ của xã hội. Các ngươi có hiểu điều đó không!...
-
Chàng vẫn chưa bình tĩnh được đập tay xuống bàn quát: - PHẢI CẢI CÁCH
LẠI NGAY NGÀNH GIÁO DỤC…
*
* *
Chàng đến xứ sở này đã được 5 ngày và Hôm
nay là ngày thứ 10 của một tuần dân chúng và tất cả mọi hoạt động của xứ sở
được nghỉ 2 ngày ở đây cứ 10 ngày là 1
tuần 5 tuần là 1 tháng,một năm có mười tháng và có 3 mùa
Lại nói về Hồng Hoa….
Chiều xuống mặt trời thứ 2 mờ mờ trôi dần
xuống núi Chàng một mình ngồi trước hoàng cung nhìn về chân trời xa thẳm!...
Nỗi nhớ quê hương dằng dặc đến héo cả hoàng
hôn, định mệnh nào đưa chàng đến đây cái nơi hoàng cung xa lạ này. Nơi cuộc
sống vương công này có ý nghĩa gì chứ. Xứ mệnh gì chứ. Ta làm sao để về nhà đây?…
cha mẹ ta giờ này ra sao. Có lẽ cả làng đi tìm không được rồi cho rằng ta đã bị
thú rừng ăn thịt
Nỗi buồn cứ thế đè nặng lên chàng nỗi cô
độc như phủ khắp hoàng cung tràn ra ngọn núi xa xa trước mặt đứng lặng cúi đầu…
Một bàn tay mềm mại đặt lên vai chàng và
Hoa hồng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chàng. Nàng cũng im lặng cùng chàng….
Giữ im lặng bên chàng một lúc Hồng Hoa nói ……
…..CÒN NỮA……
MƯA RỪNG CHIỀU _ 07 / 2015
xử rất hay
Trả lờiXóa