Trang

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015

BÍ MẬT HANG ZỜI PHẦN I - TẬP 2




TIẾP THEO PHẦN 1 
TẬP 2 
T/G : MƯA RỪNG CHIỀU

Miên nghĩ đến chuyện ma của ông thợ xẻ đó chàng cũng ớn sợ dựng tóc gáy, gai ốc nổi lên . Chàng nhìn lên nóc hang zời có một đám mây đen bay ngang qua cái hang như tối lại , thời tiết như có vẻ âm u huyền bí hơn. Chàng thốt lên một câu thành tiếng … Trở-zờiiii …
Lúc này chỉ có một mình nơi rừng hoang Núi biếc không một bóng người này, nỗi sợ hãi bắt đầu xuất hiện. Mà kể cũng lạ núi này là núi đá vôi trẻ những đầu hòn đá lởm chởm với cạnh rất sắc người ta gọi là đá chông tai mèo mà nơi đây lại là những hòn đá lớn xám và nhẵn nhụi. Mùi hôi của cây cỏ và những chiếc lá mục nghe nồng nồng gây thêm trong người cảm giác hoang sơ. Có lẽ lúc này chàng lại rơi vào trạng thái của ông già xẻ gỗ. Mà lâu nay chàng leo núi một mình là bình thường có sợ gì đâu mà hôm nay giờ này lại ớn lạnh như vậy, chàng bỗng thấm thía hơn câu RỪNG THIÊNG NƯỚC ĐỘC. Chàng quyết định đứng dậy định nhặt con cầy và rời khỏi hang
 Nhìn bàn tay trái lem nhem máu chàng gỡ miếng cỏ đắp vết thương ra nhìn sang bên cạnh có một hón đá tròn nhô lên trông giống cái giỏ bắt cua úp ngược. Chàng đưa tay chùi máu lên đầu  hòn đá . do chùi mạnh tác động đến vết thương mới nên một giọt máu tươi chảy ra và rơi xuống thấm vào đầu hòn đá ấy… Bổng nhiên hòn đá ấy nóng lên nhúc nhích chàng giật tay lại và thấy cả hòn đá rung chuyển lớn dần chuyển màu thành màu trắng… Hoảng hồn vì  nghĩ  là ma hay thần linh gì đó của rừng thiêng. Thần hồn nát thần tính theo phản xạ sinh tồn chàng nhảy vội sang hòn đá lớn giữa hang nhằm chạy thoát thân…
Bỗng chốc cả mặt đất cái hang rung mạnh hòn đá ấy chuyển hình lớn dần lên thành hình một người , bàng hoàng và quá bất ngờ chàng như bị thôi miên chỉ biết đứng há hốc mồm chân tay không thể cử động nhìn hòn đá biến thành người ấy và cả đám đất nơi chàng đứng từ từ chìm chìm xuống đất. chàng chết lặng người đi và có cãm giác một cánh tay lôi chàng sập xuống một cái hố sâu rồi chàng không còn biết gì nữa…
Tỉnh dậy chàng thấy mình nằm ngửa đè lên chiếc ba lô xung quanh là ánh sáng mờ mờ của trời tối chàng nhìn đồng hồ chiếc kim đồng hồ chỉ gần 12giờ mà cũng không biết 12giờ trưa hay 12giờ đêm vì chàng không biết mình đã nằm đây bao lâu, chàng vặn dây cót lên dây để ước lượng thời gian và cũng để duy trì cho đồng hồ chạy an toàn…kiểm tra toàn thân thấy không sao, kiểm tra ba lô cũng không mất gì chỉ có nắm cơm vắt sáng sớm nay mẹ chàng nắm gói cho chàng mang đi ăn trưa với mấy con cá diếc kho tương bần bị vỡ bẹt trong tấm cói … Đụng đến cơm chàng cũng thấy rất đói bụng nhưng hoàn cảnh này ai ăn cho nổi ngoài việc tìm cách thoát ra ngoài. Một cảm giác sợ hãi khiến tim chàng đập mạnh. Đưa tay lên túi ngực tìm cái bật lửa, bàn tay chạm phải mặt của dây truyền bỗng thấy khác thường trên ngực Chàng cầm mặt dây truyền lên và quẹt chiếc bật lửa lên xem, thấy vật đó có màu xám đen, kích cỡ bằng đồng 5 xu ở giữa có một viên thủy tinh bằng hạt na màu đen, xung quanh có những hình thù kỳ quái . Chàng hơi hốt hoảng, định dứt vứt đi Thì nhớ lại câu nói của cha thời gian nào đó cũng không nhớ chỉ nhớ một câu ( cái gì sinh ra cũng có lý do của nó làm trái đôi khi có hại ). Chàng nghĩ kệ nó như vậy mặt dây chuyền biến hình chắc cũng có lý do… thôi  kệ nó đi, có gì thì cũng chịu thôi và rổi tặc lưỡi, Để đó tính sau.Uống ngụm nước vội vàng  khoách ba lô lên vai đi quanh quẩn tìm lối ra…
Trong ánh sáng nhờ nhờ tối, một không gian tĩnh mịch vô cùng nghe được cả tiếng con tim mình đập. Chàng nhìn ngược lên trời xem mình rơi xuống bao xa nhưng trên đầu là một bóng tối không thấy trời đất hay dấu tich của cái hố đâu chàng hiểu mình đã rơi vào trong một hang động trong lòng núi…
Đã đến tình huống và cơ sự này thì cần phải bình tĩnh tìm lối thoát ra ngoài đó là cách duy nhất có thể làm, chàng nghĩ rồi cầm chắc con dao rón rén bước đi và quan sát xung quanh. Đi quanh quẩn một lúc chàng thấy cái hang này khá rộng chân đá trúng hòn sỏi gây tiếng kêu lốc cốc cũng có tiếng vọng lại từ phía xung quanh. Bước chân chàng thấy đang đi lên một cái gò cao hơn một đầu người  hoặc đúng hơn chàng đang ở dưới một cái hố rộng. Bỗng chàng nhìn thấy một góc xa xa có ánh sáng. Ừ hang nào chẳng có lối ra, chàng nghĩ vậy và phấn chấn hẳn lên vì mừng đã có lối thoát.
 Chàng từ từ đi lại phía có ánh sáng ấy bất ngờ chàng thấy có một con đường thẳng tắp rộng khoảng hai mét  dài khoảng hơn trăm mét thằng về phía ánh sáng, hai bên là những hòn đá màu sắc giống trên mặt hang nhưng những hòn đá ở đây cao khoảng cỡ ngang vai có hình một khối đầu hòn đá nhò lại và có hình nhọn xếp thành  hàng khoảng cách rất đều ngay ngắn. chắc chắn phải có bàn tay con người sắp đặt tạo nên chứ không phải tự nhiên mà có hàng lối đều đặn như vậy được…
Chàng quan sát xung quang hang khu vực trước mắt với con đường thấy rất nhiều những con rắn to nhỏ bò ngổn ngang khắp mặt đất có con to như cái cột nhà dài cả gần chục mét, có con treo lơ lửng trên cao thò cái đầu xuống lắc lư, có vài con ngóc cái đầu cao hướng về phía chàng như đánh giá con mồi. Chàng nghĩ bụng phen này mình chết chắc...
 Cái sợ thì đã rất sợ, nhưng khi đã quá sợ ở một thời gian dài con người ta có vẻ hết sợ nên chàng lại thấy bình tĩnh vô cùng tìm cách đối phó, lúc ấy chỉ nghĩ được một điều đằng nào cũng chết, tới đâu hay tới đó, tay cầm chắc con dao đi chậm dãi từng bước… từng bước đi vế phía con đường... 
Chàng để ý kỹ thấy lũ rắn không con nào bò tới khu vực của mình và trên con đường thẳng đó không có con rắn nào bò vào nhưng có vài con treo lắc lư thả cái đầu xuống nếu đi thì ngang mặt người. chàng nghĩ con đường rất có trật tự vả lại nơi đây rõ hẳn là nơi có yêu tinh phù thủy. Vậy con đường kia có phải đường vào địa ngục??? .
Chàng bỗng tự hỏi mình phải chăng mình đã chết. chàng cấu vào tay véo vào má vẫn thấy đau, ừ mình chưa chết  và không phải là hồn ma… rồi lý luận là người hay ma thì tự mình cấu véo vào mình đương nhiên phải có càm giác thì mình mới là mình…Mà kệ đâu còn lối thoát thấy đường thì đi chàng nhớ đến câu cha mình hay nói ( đi đến chân núi sẽ có đường lên núi )……
Cầm chắc con dao trong tay chàng thận trọng nhìn lũ trăn rắn và chậm rãi từng bước… từng bước hướng về phía con đường…….
… HẾT PHẦN 2......
SỐ PHẬN CỦA CHÀNG TRAI SẼ RA SAO TRONG HANG RẮN MỜI CÁC BẠN CHỜ ĐỌC PHẦN 3...

MRC mới chỉ nghĩ đến đây thôi nên tạm dừng…. khi nào nghĩ ra MRC sẽ viết tiếp……..

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

TRUYỆN HANG ZỜI PHẦN I - TẬP 1




PHẦN MỞ ĐẦU
BÓNG MA VÀ NGƯỜI THỢ XẺ GỖ

Tác giả : Mưa Rừng Chiều

Nhà chàng làm nghề hái và bán thuốc nam nên  những ngày nghỉ học chàng theo cha vào rừng hái thuốc …
Một ngày chủ nhật nọ chàng quyết một mình đi vào rừng sâu kiếm một số cây  thuốc quý để về bán sẽ được nhiều tiền vì sắp tới chàng cần nhiều tiền để mua một bộ quần áo mới và cho những cuộc hội họp của bạn bè cuối cấp sắp chia tay
Trời mờ mờ sáng lúc hơn 5giờ khi ông mặt trời sắp nhô lên, đằng đông một vầng sáng le lói trên viền mây hồng đang ngủ chàng khoác ba lô vai vác chiếc đòn càn lên đường
Chàng leo qua 3 ngọn núi đến đi hết hơn ba tiếng. Nhỉn chiếc đồng hồ trên tay đã gần 9giờ, lúc này cũng thấm mệt. Chàng nhìn thấy một bụi quả chua trên đầu một hòn đá lớn cao và phẳng trên đó không có cây che và rất thoáng, chàng trèo lên hái ăn chống khát nước và nghỉ hứng nắng gió đại ngàn…
Dưới ánh nắng chói chang  trước mặt chàng bốn bế lá núi cao,là rừng xanh bát ngát màu xanh của lá lúc này như xanh hơn như thắm lại dưới nắng vàng. Những bông hoa chuối rừng màu đỏ lốm đốm khắp nơi.,thỉnh thoảng những cây sang khoe những chùm quả màu vàng …xa xa có cánh chim phượng hoàng đất với cái đuôi dài đôi cánh rộng chao lượn trên không như một cánh diều nho nhỏ, tô đẹp thêm sự hung vĩ của núi rừng… 
Cầm con dao quắm chàng gõ một hồi  vào chiếc đòn càn(.1.) tiếng kêu kông kông chạy vang khắp bốn bề núi vọng lại vừa đế xua đi cái sợ trong người và dọa những con vật nguy hiểm ở gần, đó là tiếng gọi quy ước của người dân đi rừng nếu nghe tiếng đó thí bất cứ nơi nào có người cũng gỏ trả lời hoặc hú lên một vài tiếng dài trả lời ám hiệu rằng ( có tôi đang ở đây )
Sau ba hồi gõ không có tiếng trả lời chỉ có mấy con chim giật mình bay xao xác trên ngọn cây . chàng biết rằng nơi đây đã là rừng sâu hôm nay không có ai ở . chàng quan sát và định hướng  tìm thấy vị trí  bố dặn là nơi có một cái giáp núi cao thẳng đứng và có cây dâu da xoan cổ thụ. Khu vực đó có mấy loại thuốc chàng cần tìm cách đó khoảng  nửa cây số….
Cầm bidong uống 1 ngụm nước thấy còn 1/3 chàng nghĩ sẽ không còn đủ nước cho tới 1h chiều chàng tìm và thấy một bụi chuối thật lớn dưới chân chàng đứng không xa chàng đi đến để chặt khoét củ chuối thành một cái hố đề  chiều về có nước nếu cần thì dùng tạm, chàng tiến lại gần bụi chuối có tiếng sột xoạt chàng thấy hơi sợ vì giữa rừng sâu này chỉ có một mình mà sợ nhất vẫn là rắn độc nấp trong đám lá rừng. chàng móc túi cóc ba lô lấy chiếc ná bắn tên bằng cao su và móc tên vào súng chàng nhẹ nhàng tiến lại bụi chuối. chàng thấy một con cầy hôi đang ủi những đống lá mục kiếm thức ăn chàng liền bắn 1 phát con cầy trúng tên phía đùi sau nó lăn một vòng rồi chạy. chàng phải đuổi theo con cầy bắt cho bằng được và nghĩ con cầy cũng gần 2kg đến tối về cùng đám bạn có được bữa thịt cầy rừng thật chứ không phải thịt chó giả cầy…  
Con cầy yếu dần rồi lăn rơi xuống cửa một cái hang phía dưới chàng tụt  xuống để  lấy con cầy. khi chàng đến nơi thò tay nhặt thì con cầy vùng lên chạy vào trong hang …
Cửa hang không rộng lắm một người vào thoải mái nhưng vì có lẽ rất lâu năm không ai đến đây nên những cây dây leo chằng chịt trước cửa thay vì gạt dám dây chui vào thì chàng dùng dao phạt đứt đám dây đó cho thoáng. Sợi dây lằng nhằng, tay chặt tay kéo mạnh khiến bàn tay bị 1 cành cây khô chọc vào lòng bàn tay chảy máu…
Chàng ôm bàn tay chảy máu chui vào hang  bên trong hang khá rộng trống trải  có khoảng đất rộng cũng hơn chục m2 không có cây cỏ mọc và lỗm chổm những hòn đá rất to nhẵn nhụi giống đá cuội chàng tiến lại phía có mấy cây cỏ dại bứt 1 nắm ngọn cho vào miệng nhai rồi đắp lên vết thương để cầm máu & sát trùng…chàng ngồi tựa lưng vào vách núi  tay thì giữ miếng lá cỏ trên tay mắt nhìn con cày chết nằm ở giữa hang miệng thổi bàn tay đau và  lẫm bẫm chửi..
Con cầy thối tối nay ông nấu giềng mẻ ăn trả thù… nói xong chàng bỗng phì cười vì câu chửi không đâu  chàng bắt đầu để ý cái hang kỹ hơn. Cái hang không có gì đặc biệt cũng như bao cái hang đá khác của núi mà chảng đã đến hoặc chui vào  cái hang này có một đường hở thông lên trời nếu đặt tên thì cũng lại gọi là hang zời như bao cái hang zời khác…
Nghĩ đến hang zời ở đây chàng giật mình nhớ lại câu chuyện ma của một ông ở làng chuyên nghề đi xẻ gỗ
Chuyện của ông không biết thực hay hư nhưng kể thì nghe rợn tóc gáy của lũ trẻ chúng tôi thời ấy mà hình như ông ấy kể đúng tên cái khu vực này… hang zời, thung Lụi…
CHUYỆN KỂ RẰNG:  Một hôm ông đi vào rừng một mình tìm những cây gỗ tốt để đánh dấu xí cây ( 2)  một chuyến  phải đi  2 ngày để tìm cho được và đúng loại cây gỗ tốt. Xác định vị trí rồi về một khoảng vài ngày sau nhóm ông khoảng 3 hoặc 4 người vào chặt cây và xẻ gỗ tại đó thành tấm mỏng mới vác từng tấm về nhà…
chiều hôm ấy là ngày trở Zời ( 3 ) Bầu trời âm u của tiết mùa đông không có nắng thỉnh thoảng có vài hạt mưa phùn chiều nhá nhem tối ông đi lượm mấy cành củi khô để nấu ăn và đốt lửa cháy suốt đêm khi ngủ…
ông chặt cành cây khô  tiếng lốc cốc và bẻ cành khô kêu răng rắc ông bỗng nghe phía trên cao đỉnh đầu mình cũng có tiếng người làm giống hệt như mình. Lúc đầu ông nghĩ có người giống mình nên vui vui ông không quan tâm nữa mà làm việc. Khi kiếm được 1 bó củi to ông bó chắc chắn rồi thả cho lăn xuống chân núi, tiếng củi lăn kêu rào rảo thì ngưởi phía trên ông cũng có tiếng thả củi rào rào như thế. Vô tình ông đi ngang qua cái hang zời ông nghe thấy nhiều tiếng nói chuyện rì rầm ở trong đó. Ông cố dừng lại nghe cho kỹ xem có phải có người không và nghe được tiếng gì không, nhưng chỉ thấy rì rà rì rầm như vậy. Ông quyết định vào hang xem thì trong hang vắng tanh không có một ai và không có gì là biểu hiện có người, những tiếng nói cũng câm bặt. như có linh tính của sự không bình thường một nỗi sợ hãi thành đường lạnh chạy dọc sống lưng ông vội vã lừa củi xuống chân núi…
Xuống chân núi một khoảng đất rộng cỏ thấp ông vào chiếc chòi nhỏ được dựng tạm bợ cho người đi rừng ngủ lại qua đêm cao lêu nghêu trên 4 chiếc cột gỗ
xuống đến nơi ông vẫn nghe lặp đi lặp lại một âm thanh chặt củi và lừa thả củi một chỗ ấy ông nhặt một hòn đá cỡ nắm tay ông ném mạnh lên núi tiếng hòn đá va vảo cây 1 tiếng cốc rồi đá rơi có tiếng rào rào…
cũng từ lúc đó tiếng đá ném vào cành cây ….cốc .rào… rà..o….ooo ,,,, phát ra liên tục. Lúc chỗ này lúc chỗ khác, ở cây khác cũng có người ném đá như vậy…. ông nhìn về phía hang zời bỗng thấy bóng một cô gái mặc váy người  dân tộc Mường  rất mới và rất đẹp đi trên núi nhanh thoăn thắt như chân không chạm đất. Ông đang băn khoăn đặt câu hỏi tại sao có cô gái ở đấy … người đi rừng núi đâu có ai mặc váy ???…..
bổng một tiếng ném đá … cốc…. rào … rà…o…oo . ngay cái cây sát lều ông ở ông giật mình quát … ĐỨA NÀO NÉM TAO ĐẤY…..
Hiểu ra vấn đề  ông vơ vội hành lý tay cầm chắc con dao ba chân bốn cẳng  chạy thật nhanh có lẽ chưa bao giờ ông chạy khỏe và xa như vậy ông chạy rất lâu mệt và khát ông dừng lại một con suối ngồi thở, uống nước và rửa mặt. Cũng được hai phần đường ông không còn sợ nữa… ngồi bên dòng nước chảy róc rách trong ánh sáng mờ mờ ông thấy có bóng một con cá to ngược dòng nhảy bì bõm. Dòng suối thì cạn săm sắp nước  ông đoán là con cá Sộp trong hang trôi ra ngoài đang tìm cách rúc ngược dòng nước trở vào hang. Chuyện cũng chẳng lạ vì ban ngày ai cũng nhìn thấy những đám cá ĐỐI con trôi ra dòng nước thỉnh thảng có con to như nửa cổ tay ông đoán con này cũng bằng cổ tay… đang bị mắc cạn . nhìn rõ mồn một bóng con cá đang ngược dòng ông vồ con cá mấy lần vẫn cứ hụt… lần này ông lừa con cá hất lên bờ rồi nắm chặt vào tay cười rồi nói - ĐÃ CHẾT CHƯA thì ông lại nghe có tiếng trả lời ĐÃ CHẮC CHƯA … Lúc mải rình bắt con cá ông quên khuấy mất mình đã chạy vì sợ ma lần này nghe thấy thế thần hồn nát thần tính bỏ hết cả ba lô ở lại vác cái thân chạy như ma đuổi một mạch  về nhà không ăn uống gì chui lên giường trùm kín chăn rên hừ hừ và lên cơn sốt…
Từ đó không khi nào ông đi vào rừng một mình nữa……

                         HẾT PHẦN 1

1 - Đòn càn là một ống bương già và khô dài bằng sải tay được vát nhọn hai đầu dùng để gánh ….
2 – xí cây … đây là luật lệ của người đi rừng nếu 1 cái cây được chặt vào gốc đẽo vỏ mấy nhát rồi chặt dấu X  hoặc khoét dấu tròn tùy người thì cây này đã có chủ… quy ước không biết bao lâu nhưng vết chặt đó đã phủ 1 lớp vỏ non hay viền vết chặt lên 1 lới vỏ mới thì dấu xí cây hết hạn…
3 – trở trời = trở zời …. Có nghĩa là thời tiết ngày đó bất thường không ổn định ….

-         Chán Làm thơ ngồi bịa truyện góp vui cùng bà con đọc cho đỡ buồn đây… hiiiiiiii….
Lần đầu tiên trong đời MRC viết truyện kể.... Vì trình độ có giới hạn đương nhiên là ngôn ngữ, văn phạn và logic v.v sẽ có rất nhiều sai sót
- Để có nguồn hứng thú viết tiếp truyện tốt hơn MRC RẤT MONG ĐƯỢC SỰ ĐÓNG GÓP Ý KIẾN CỦA ĐỘC GIẢ NHẤT LÀ CÁC BẬC TIỀN BỐI CHUYÊN NGHIỆP VỀ VĂN XUÔI & TRUYỆN…

Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2015

HẠ BUỒN



Đứng ở bên sông, ngã bóng chiều
Dưới trời phượng đỏ tiếng ve kêu
Mây bay theo gió đi xa mãi           
Con sáo sang sông lạc lối về

Ngày ấy anh đi hứa thật nhiều
Hẹn rằng trở lại với  thương yêu
Ba thu, bốn hạ. Trông mòn mỏi
Biền biệt tin ai. Mỗi sớm chiều!...

Hoa nở có thì, đời con gái
Cũng đành lỗi hẹn bước vu quy
Áo em ngày cưới cài hoa tím
Mà chết trong tim bóng một người.

Nếu có một ngày anh trở lại
Thì người con gái chẳng còn đây
Rằng  xuân đã chết trong chờ đợi
Nàng  đã sang ngang với tóc thề.

Xin ai đừng hỏi vì sao nhé
Vì lỡ duyên rồi chẳng có nhau
Trăng chia đôi nửa buồn hiu hắt
Đàn đứt dây tơ lạc cõi sầu

Tiếng Cuốc cô đơn trong chiều hạ
Phượng buồn cánh rụng đỏ triền đê
Gấp con thuyền giấy trang thư cũ
Thả xuống dòng trôi, giữa dòng đời!..


        MƯA RỪNG CHIỀU 6  / 2015