Trang

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015

BÍ MẬT HANG ZỜI PHẦN I - TẬP 2




TIẾP THEO PHẦN 1 
TẬP 2 
T/G : MƯA RỪNG CHIỀU

Miên nghĩ đến chuyện ma của ông thợ xẻ đó chàng cũng ớn sợ dựng tóc gáy, gai ốc nổi lên . Chàng nhìn lên nóc hang zời có một đám mây đen bay ngang qua cái hang như tối lại , thời tiết như có vẻ âm u huyền bí hơn. Chàng thốt lên một câu thành tiếng … Trở-zờiiii …
Lúc này chỉ có một mình nơi rừng hoang Núi biếc không một bóng người này, nỗi sợ hãi bắt đầu xuất hiện. Mà kể cũng lạ núi này là núi đá vôi trẻ những đầu hòn đá lởm chởm với cạnh rất sắc người ta gọi là đá chông tai mèo mà nơi đây lại là những hòn đá lớn xám và nhẵn nhụi. Mùi hôi của cây cỏ và những chiếc lá mục nghe nồng nồng gây thêm trong người cảm giác hoang sơ. Có lẽ lúc này chàng lại rơi vào trạng thái của ông già xẻ gỗ. Mà lâu nay chàng leo núi một mình là bình thường có sợ gì đâu mà hôm nay giờ này lại ớn lạnh như vậy, chàng bỗng thấm thía hơn câu RỪNG THIÊNG NƯỚC ĐỘC. Chàng quyết định đứng dậy định nhặt con cầy và rời khỏi hang
 Nhìn bàn tay trái lem nhem máu chàng gỡ miếng cỏ đắp vết thương ra nhìn sang bên cạnh có một hón đá tròn nhô lên trông giống cái giỏ bắt cua úp ngược. Chàng đưa tay chùi máu lên đầu  hòn đá . do chùi mạnh tác động đến vết thương mới nên một giọt máu tươi chảy ra và rơi xuống thấm vào đầu hòn đá ấy… Bổng nhiên hòn đá ấy nóng lên nhúc nhích chàng giật tay lại và thấy cả hòn đá rung chuyển lớn dần chuyển màu thành màu trắng… Hoảng hồn vì  nghĩ  là ma hay thần linh gì đó của rừng thiêng. Thần hồn nát thần tính theo phản xạ sinh tồn chàng nhảy vội sang hòn đá lớn giữa hang nhằm chạy thoát thân…
Bỗng chốc cả mặt đất cái hang rung mạnh hòn đá ấy chuyển hình lớn dần lên thành hình một người , bàng hoàng và quá bất ngờ chàng như bị thôi miên chỉ biết đứng há hốc mồm chân tay không thể cử động nhìn hòn đá biến thành người ấy và cả đám đất nơi chàng đứng từ từ chìm chìm xuống đất. chàng chết lặng người đi và có cãm giác một cánh tay lôi chàng sập xuống một cái hố sâu rồi chàng không còn biết gì nữa…
Tỉnh dậy chàng thấy mình nằm ngửa đè lên chiếc ba lô xung quanh là ánh sáng mờ mờ của trời tối chàng nhìn đồng hồ chiếc kim đồng hồ chỉ gần 12giờ mà cũng không biết 12giờ trưa hay 12giờ đêm vì chàng không biết mình đã nằm đây bao lâu, chàng vặn dây cót lên dây để ước lượng thời gian và cũng để duy trì cho đồng hồ chạy an toàn…kiểm tra toàn thân thấy không sao, kiểm tra ba lô cũng không mất gì chỉ có nắm cơm vắt sáng sớm nay mẹ chàng nắm gói cho chàng mang đi ăn trưa với mấy con cá diếc kho tương bần bị vỡ bẹt trong tấm cói … Đụng đến cơm chàng cũng thấy rất đói bụng nhưng hoàn cảnh này ai ăn cho nổi ngoài việc tìm cách thoát ra ngoài. Một cảm giác sợ hãi khiến tim chàng đập mạnh. Đưa tay lên túi ngực tìm cái bật lửa, bàn tay chạm phải mặt của dây truyền bỗng thấy khác thường trên ngực Chàng cầm mặt dây truyền lên và quẹt chiếc bật lửa lên xem, thấy vật đó có màu xám đen, kích cỡ bằng đồng 5 xu ở giữa có một viên thủy tinh bằng hạt na màu đen, xung quanh có những hình thù kỳ quái . Chàng hơi hốt hoảng, định dứt vứt đi Thì nhớ lại câu nói của cha thời gian nào đó cũng không nhớ chỉ nhớ một câu ( cái gì sinh ra cũng có lý do của nó làm trái đôi khi có hại ). Chàng nghĩ kệ nó như vậy mặt dây chuyền biến hình chắc cũng có lý do… thôi  kệ nó đi, có gì thì cũng chịu thôi và rổi tặc lưỡi, Để đó tính sau.Uống ngụm nước vội vàng  khoách ba lô lên vai đi quanh quẩn tìm lối ra…
Trong ánh sáng nhờ nhờ tối, một không gian tĩnh mịch vô cùng nghe được cả tiếng con tim mình đập. Chàng nhìn ngược lên trời xem mình rơi xuống bao xa nhưng trên đầu là một bóng tối không thấy trời đất hay dấu tich của cái hố đâu chàng hiểu mình đã rơi vào trong một hang động trong lòng núi…
Đã đến tình huống và cơ sự này thì cần phải bình tĩnh tìm lối thoát ra ngoài đó là cách duy nhất có thể làm, chàng nghĩ rồi cầm chắc con dao rón rén bước đi và quan sát xung quanh. Đi quanh quẩn một lúc chàng thấy cái hang này khá rộng chân đá trúng hòn sỏi gây tiếng kêu lốc cốc cũng có tiếng vọng lại từ phía xung quanh. Bước chân chàng thấy đang đi lên một cái gò cao hơn một đầu người  hoặc đúng hơn chàng đang ở dưới một cái hố rộng. Bỗng chàng nhìn thấy một góc xa xa có ánh sáng. Ừ hang nào chẳng có lối ra, chàng nghĩ vậy và phấn chấn hẳn lên vì mừng đã có lối thoát.
 Chàng từ từ đi lại phía có ánh sáng ấy bất ngờ chàng thấy có một con đường thẳng tắp rộng khoảng hai mét  dài khoảng hơn trăm mét thằng về phía ánh sáng, hai bên là những hòn đá màu sắc giống trên mặt hang nhưng những hòn đá ở đây cao khoảng cỡ ngang vai có hình một khối đầu hòn đá nhò lại và có hình nhọn xếp thành  hàng khoảng cách rất đều ngay ngắn. chắc chắn phải có bàn tay con người sắp đặt tạo nên chứ không phải tự nhiên mà có hàng lối đều đặn như vậy được…
Chàng quan sát xung quang hang khu vực trước mắt với con đường thấy rất nhiều những con rắn to nhỏ bò ngổn ngang khắp mặt đất có con to như cái cột nhà dài cả gần chục mét, có con treo lơ lửng trên cao thò cái đầu xuống lắc lư, có vài con ngóc cái đầu cao hướng về phía chàng như đánh giá con mồi. Chàng nghĩ bụng phen này mình chết chắc...
 Cái sợ thì đã rất sợ, nhưng khi đã quá sợ ở một thời gian dài con người ta có vẻ hết sợ nên chàng lại thấy bình tĩnh vô cùng tìm cách đối phó, lúc ấy chỉ nghĩ được một điều đằng nào cũng chết, tới đâu hay tới đó, tay cầm chắc con dao đi chậm dãi từng bước… từng bước đi vế phía con đường... 
Chàng để ý kỹ thấy lũ rắn không con nào bò tới khu vực của mình và trên con đường thẳng đó không có con rắn nào bò vào nhưng có vài con treo lắc lư thả cái đầu xuống nếu đi thì ngang mặt người. chàng nghĩ con đường rất có trật tự vả lại nơi đây rõ hẳn là nơi có yêu tinh phù thủy. Vậy con đường kia có phải đường vào địa ngục??? .
Chàng bỗng tự hỏi mình phải chăng mình đã chết. chàng cấu vào tay véo vào má vẫn thấy đau, ừ mình chưa chết  và không phải là hồn ma… rồi lý luận là người hay ma thì tự mình cấu véo vào mình đương nhiên phải có càm giác thì mình mới là mình…Mà kệ đâu còn lối thoát thấy đường thì đi chàng nhớ đến câu cha mình hay nói ( đi đến chân núi sẽ có đường lên núi )……
Cầm chắc con dao trong tay chàng thận trọng nhìn lũ trăn rắn và chậm rãi từng bước… từng bước hướng về phía con đường…….
… HẾT PHẦN 2......
SỐ PHẬN CỦA CHÀNG TRAI SẼ RA SAO TRONG HANG RẮN MỜI CÁC BẠN CHỜ ĐỌC PHẦN 3...

MRC mới chỉ nghĩ đến đây thôi nên tạm dừng…. khi nào nghĩ ra MRC sẽ viết tiếp……..

1 nhận xét: