Trang

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

CHÔNG CHÊNH




Một mùa Vu lan đã đến
Rưng rưng. Nhớ Mẹ nhớ Cha!...
Từ khi con mồ côi Mẹ
Chông chênh những bước vào đời

Tuy con đã lớn khôn rồi.
Với Mẹ vẫn là thơ trẻ
Cho nên từ khi vắng Mẹ
Thấy mình bé lắm Mẹ ơi!…

Từ khi con mồ côi Cha
Bên con không còn chỗ dựa
Đường đời chông chênh, đơn độc
Về đâu? Trong chốn Hồng trần.

Khi con vừa lớn, nên người
Mẹ, Cha, về nơi các Cụ
Đời trai chưa tròn chữ Hiếu                                                                                                
Mà thương,luyến tiếc,ngậm ngùi…

Sống không có mẹ trên đời
Như cây non không có nắng
Ai không biết nghe lời mẹ
Chỉ là một khúc tre cong 

Nhắn ai còn Mẹ còn Cha 
Cuộc đời đủ đầy hạnh phúc
Đừng làm bạc thêm tóc Mẹ
Tình thương vô bến vô bờ

Đứa cháu nhìn lên bàn thờ
Bi bô gọi. ông, Bà nội
Nó khoe, cháu ngoan học giỏi
Trong lòng ngấn lệ rưng rưng….

Mưa rừng chiều 8/2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét