PHẦN I .........TẬP 3
T/G : Mưa Rừng Chiều......
Lúc này tất cả lũ rắn trong hang ngóc đầu lên hướng về phía chàng. Một con rắn hổ mang to gần bằng bắp đùi ngóc cái đầu lên nửa mét, đầu bành cái mang ra như hai cái quạt giấy lúc lắc cái đầu từ từ đi về phía chàng, cái sợ lúc này có lẽ lên đến đỉnh điểm. Người dờn rợn hiu hiu như lên cơn sốt, chân tay bủn rủn chàng ngồi xuống theo dõi con rắn. Con rắn cũng dừng lại khoanh tròn cái khúc
thân dưới ngoe ngẩy cái đuôi nhìn chằm chằm vào đối phương như đánh giá con mồi…
Chàng bỏ chiếc ba lô xuống đổ hết những thứ có ở trong ba lô ra rồi mở cái miệng ba lô hết cỡ nếu con rắn tấn công thì dùng miệng túi ba lô chụp vào đầu con rắn chặn lại Theo kinh nghiệm của người đi rừng chống rắn cắn có 2 phương pháp một là người gặp rắn quá gần thì đứng hoặc ngồi bất động không nhúc nhích, hai là chạy vòng tròn hoặc zich zắc nhưng ở đây chạy đi đâu, chàng đành ngồi im bất động.
Gói cơm nắm rơi ra chàng bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ … Trời đánh tránh miếng ăn… vả lại cái đói cũng thêm phần mất sức chân tay như không còn sức lực gì.
Thôi đằng nào cũng chết, chết no hơn chết đói, nghĩ vậy chàng lấy cơm ra ăn vừa ăn vừa chú ý con rắn hổ mang ấy cách chàng khoảng hơn 1 mét…
Có vẻ thấy sự chuyển động của mình con rắn từ từ bò lại trước mặt. miệng ngậm cơn không dám nhai. Chàng
xòe bàn tay bẻ vuông góc từ từ dí lòng bàn tay vào miệng con rắn.
Đây là cách mà chàng hay làm với những con chó mới quen xòe tay đưa vào miệng con chó cho nó ngửi hơi và bày tỏ thân thiện với chúng…
Con rắn dừng cái miệng giữa lòng bàn tay, chiếc lưỡi hai chạc thò ra thụt vào liên tục liếm vào tay chàng. Nó không cắn mà dụi cái đầu vào lòng bàn tay rất thân mật như một con mèo. Một lúc sau nó hạ cái đầu xuống đất trườn sát chân chàng nó ngoạm cây ná cao su lúc lắc quay đầu bò ngược trở lại…
Thoát chết chàng thở ra một tiếng rồi tranh thủ ăn cơm…
Ăn xong chàng ngồi ngẩn người ra ra suy nghĩ miên
man . Tiến về phía trước hay lùi về phía sau… nơi đây là nơi nào, ta đang sống hay là đã chết, ta là người hay là ma… nơi đây là nơi đâu???....
Hàng loạt những câu hỏi trong đầu mà không có đáp án, đến mức độ ta đang sống hay chết, là người hay là ma còn không xác định được nữa mà, nếu là ta ma thì thân xác phải bay trong không khí được chứ nếu là ma sao cầm được những vật nặng như con dao đang cầm trong tay, ăn đến đâu cơm hết đến đó…
Ừ. Rõ ràng ta đang sống….
Nghĩ mình đang sống nhưng có vẻ khó sống tại nơi đây khi cả trăm con rắn khổng lồ đang chờ phía trước…
Đứng trước sự sống và cái chết chàng bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống về những người thân với làng quê yêu dấu…
Sợ hãi và mệt mỏi chàng ngồi gục mặt vào đầu gối buông xuôi cho số phận rồi miên man suy nghĩ…
Có lẽ chưa bao giờ chàng thấy mình yêu quê hương đến thế, tình yêu gia đình,
tình yêu con người với con người sao mà ấm áp, thiết tha!...
Lúc này chàng thèm nhìn thấy một tia nắng mặt trời xuyên qua giàn mướp trước sân nhà. Trần gian nơi nào cũng đẹp biết bao. Bầu trời của bình yên và hạnh phúc. Những ngôi nhà trên mặt đất cũng thân thương, những lá cây, những bông hoa dại trên cánh rừng, những bông hoa cỏ trên cánh đồng lúa, lúc này đối với chàng cũng là hoa thơm cỏ lạ của một thiên đường…
Đúng!... quê hương là thiên đường,chính là thiên đường hạnh phúc..
và là nơi hạnh phúc nhất của mỗi con người…
Chàng bỗng thấy thương Cha thương Mẹ vô cùng. Con tim chàng
nơi lồng ngực nghèn nghẹn đau!...
Cha ơi, Mẹ ơi nếu còn sống trở lại con sẽ thương yêu Cha Mẹ nhiều hơn con sẽ không bao giờ gây cho Cha Mẹ những nỗi buồn nào nào nữa làm cho Cha buồn và làm đau lòng Mẹ…
Nỗi buồn mỗi lúc một nặng hơn nó đè lên khắp thân thể chàng, cái nặng nề như nén xuống con tim đau nhói, giọt nước mắt bắt đầu rơi ra khỏi mắt chàng…
Chàng ngẩng mặt lên giật mình bên cạnh có con trăn gấm to…
Con trăn gấm dùng cái đầu đẩy chàng về phái trước chàng cứ ngồi ì ra nó dùng cái đuôi
hất chàng lao về phía con đường con trăn theo sau rồi chàng cũng bước lên con đường ấy…
Lúc này tất cả lũ rắn ngóc cao cái đầu lắc lư như điệu múa theo bước chân chàng đi…
Đặt chân lên con đường bước đi đột nhiên cái hạt na thủy tinh trên dây truyền phát sáng chiếu ánh sáng xanh ma quái
tỏa ra hai bên.
Lúc này hai hàng đá xếp hàng ở hai bên nhúc nhích rung động biến thành những người lính canh tay cầm một cây mác dựng thẳng bên mình quần áo kiểu lính thời cổ đại… chàng bước tới đâu thì hai 2 hòn đá
hai bên lại hiện hình đến đấy… chúng đứng im nhìn chàng không
nói năng không nhúc nhích chàng cười với chúng những cái đầu của chúng hơi cúi nhẹ rồi đứng nguyên chàng còn biết gì hơn là đi về phía trước…
Ánh sáng của mặt dây truyền càng gần cuối con đường ánh sáng càng lan rộng hơn … rồi đôi chân cũng đi đến cuối con đường…
Một bậc thang đi xuống… chàng bước xuống hết chín bậc cầu thang là một gian nhà rộng bằng phẳng lát bằng đá màu đen bóng
loáng soi được cả những vật trên nóc… chàng đi loanh quanh thấy một lối thông như ô cửa để ngỏ sang gian bên chàng bước vào đó
Giữa nhà là một hòn đá rất đẹp có hình dáng giống một cái trống đồng cao hơn đầu gối kê ở giữa xung quanh gian phòng
có hình vòng cung với 3 cánh cửa bằng đá đóng kín đượng chạm trỗ hình rồng rắn…
Lấy tay kiểm tra gõ gõ rồi đẩy cả 3 cánh cửa không nhúc nhích. Chàng nhìn lại hòn đá giữa phòng chàng bước lại xoay vần hòn đá ấy xem sao. Vẫn không nhúc nhích
chàng liền leo lên nồi và suy nghĩ…
Nghĩ mãi vẫn không có một cách nào chàng ngả người chống hay tay về phía sau bàn tay phải cán mép hòn đá cũng
không hẳn để ý mà chỉ theo phản xạ mấy đầu ngón tay rê qua mấy vân sần quanh viền hòn đá thì thấy một vết lõm chàng lần nón tay vào lõm đó ấn mạnh chỉ để kiểm tra…. Bỗng cả ba cánh cửa từ từ mở ra...
Một chú bất
ngờ chàng ngồi im quan sát xem chuyện gì sắp sảy ra tiếp theo đến với chàng...
Cánh cửa thứ nhất bên trái có ánh sáng
màu hồng như nắng và có những bậc thang bước xuống ….
Cánh cửa thứ 2 ở giữa có màu của sương mù trắng đục ảo mờ
Cánh cửa thứ 3 có ánh sáng màu xanh lam của da trời…
Chàng đứng lên quyết định đi về phía cánh cửa thứ nhất ra ngoài…
Còn một bước tới cửa thứ nhất chàng bỗng nghe tiếng nói….
XIN CHÀNG DỪNG LẠI ……
Chàng ngoảnh mặt lại thấy một cô gái khoảng gần 20 tuổi rất đẹp da trắng nõn nà, tóc đen nàng mặc một bộ váy trắng có viền những bông hoa màu tím bước ra từ cánh cửa giữa.
Nàng nói… Chàng hãy đi lối này đừng ra cửa đó….
……HẾT PHẦN 3…….
Viết đến
đây xem ra phần 1 cần phải sửa chữa thay đổi vài mục lớn vì câu chuyện đang mở
ra & đi vào hướng khác….