PHẦN I : CÂU CHUYỆN VỀ NGƯỜI YÊU CŨ
Đũa
lệch thì cũng có đôi
Còn
hơn một chiếc cả đời mốc meo
Ngày cuối tuần khi thành
phố lên đènThao ăn mặc gọn gàng với chiếc áo sơ mi trắng bỏ trong quần lau vội
đôi giày lính đã xỏ vào chân chàng vội vàng phóng xe đến đón người yêu đi chơi
Năm nay chàng đã bước vào
tuổi 33 cái tuổi không còn trẻ cho yêu đương mà thay vào đó là sự già dặn trong
từng suy nghĩ và lời nói. Thao sợ và rất sợ cái điều đó của mình vì đã qua rồi
thời náo nhiệt, vô tư và nông nổi
Thao sợ mình không còn vô
tư để thích nghi với những cô gái đang yêu!...
Chàng ghé vào quán ăn mua 1
hộp bún chả Hà nội món ăn mà nàng thích ăn. Mà cũng lạ một người con gái miền
nam lại thích bún chả Hà nội. Món này chàng là người sinh ra ở Hà nội cũng
không hảo lắm. Xong xuôi chàng phóng thẳng đến cổng trường đại học ngoại ngữ
đứng chờ nàng.
Trường tan Thao đứng lên hè
tìm Hồng trong đám đông, nàng giơ tay vẫy vẫy rồi đi về phía Thao
Hồng nói : anh hôm nay cũng
đến đón em à
Không : Anh đến đón người
yêu.
Cái mặt của nàng xị xuống
hờn rỗi nói: anh đứng đó đón nhé em về!...
Thao kéo Hồng lại: Ơ hay…
Anh đón em mà.
Ai biết… Hồng trả lời
Nè em… Anh đến rủ em đi Thanh
đa uống café anh có mua đồ ăn cho em để hối lộ nè mong em không từ chối.
Em nói với anh hôm trước là
hôm nay em thi không biết giờ nào về mà
Anh biết nhưng cứ đến đợi cùng
lắm là trễ một tiếng chứ mấy!.
Nàng mỉm cười không giấu
được nét mặt rạng rỡ nàng nói: thôi mình ra bờ sông thanh đa cho mát
Vừa tới nơi thì trời đổ mưa
ngồi trong chòi lá nhìn ra dòng sông tối đen chàng nói ; Mùa này mưa ngâu, chiều nào cũng mưa
buồn thật nên người xưa có ai đó ngồi ngắm mưa mới viết nên câu chuyện Ngưu lang
Chức nữ buồn như vậy.
Hồng nói: Anh có bao nhiêu
nàng Chức nữ rồi?.
Thao im lặng không nói gì,
chàng nhìn ra dòng sông xa vắng chỉ có tiếng mưa rào rào như tiếng nhạc
buồn vô tận!...
Hồng vừa ăn vừa liếc qua
Thao nói: anh có người yêu chưa?...
Có đang bên anh đây nè
Không em hỏi trước em và
giờ này còn người nào khác cơ?...
Thao cười nói: em ơi… năm
nay anh 33 tuổi rồi nếu em quen anh mà trước kia anh chưa có một ai yêu hoặc chưa
có yêu ai thì chắc chắn anh có vấn đề rồi, không hâm hâm cũng tưng tửng…
Hồng cười thành tiếng rồi
nói : ý em là Anh yêu đến em là người thứ mấy?...
Anh muốn em sẽ là người
cuối chót… xưa nay anh toàn bị người ta chê dở lại nghèo rồi bỏ anh thôi. Anh hy vọng em ngoại lệ.
Thế anh có bỏ ai không?
Anh không có cơ hội bỏ
người ta em ạ.
- Hiện nay Anh chỉ có một
mình em thôi em yên tâm đi
Nói thật, anh nghèo lắm lại
là con cả phải gánh vác giang sơn nên dù yêu em bao nhiêu anh cũng sẵn sàng
chấp nhận điều mà em bỏ anh như những người con gái trước bỏ anh ra đi…
- Sao anh mất niềm tin thế!…
- Thao buồn rầu đáp: anh
không tự ti sao được hoàn cảnh anh là vậy và đã sảy ra những chuyện như vậy
-
Mấy hôm trước Em và Én lên nhà anh chơi
anh không có nhà em giới thiệu là bạn cùng cơ quan với anh.
-
Én
nó nói với bà rằng nghe anh kể nhiều về người yêu. Nó muốn được xem ảnh bồ anh
thế là Mẹ anh mang cuốn album ra cho em xem hết. Bà chỉ cô nào bỏ anh. Cô nào Mẹ
anh thích và cô nào Mẹ anh không thích…
-
Có một cô dáng cao cao xinh xắn chụp
chung với anh hình nhiều nơi nhất chắc là anh yêu người ấy lắm. Anh kể về người ấy đi
-
Thao không nói gì mà nhìn Hồng rồi buông
tiếng thở dài…
-
Nếu Anh không muốn kể thì thôi vậy…. Hồng
nói
-
Anh thì không giấu em nhưng anh ngại.
-
Hồng nói: anh ngại gì em muốn biết rõ
ràng chuyện đó
-
Ừ thì anh sợ em nghe xong rõ ràng chuyện
đó em cũng lại bỏ anh thôi.
-
Mà
thôi được anh chấp nhận vác dùi đục đi hỏi vợ để kể cho em nghe. Chuyện riêng
tư của anh để khi Em nghe xong em sẽ hiểu hết tính chất & hoàn cảnh của anh
rồi em quyết định thế nào anh cũng chấp nhận!...
-
Và kể cho em nghe xong anh cũng sẽ thấy
lòng mình thanh thản hơn…
-
À mà cái Én đi với em nó có nói gì không
-
Nó nói xấu anh nhiều lắm chê anh đủ điều nó nói anh bồ bịch lăng nhăng còn nói em với anh đi với nhau như - ĐÔI ĐŨA LỆCH…
-
Nó lại xúi em bỏ anh chứ gì…
-
Sao anh biết hay vậy?…
-
Vì nó cũng xúi anh bỏ em và nói xấu em
-
Èo
o…oooo… Nó nói sao?…
-
Giống như nó nói với em thôi
-
Anh nghĩ sao? ….
-
Thì anh nói với nó
Đũa
lệch thì cũng có đôi
Còn
hơn một chiếc cả đời mốc meo
-
Cô bé này sống cao ngạo và thực dụng, câu
nói đó luôn trong đầu, ai nó cũng chê không cẩn thận rồi ế chỏng vó lên cho
xem…
- Ừ thôi anh kể chuyện người yêu anh đi…
Em nghe xong không hối hận đó nha!...
*
* *
Một ngày chiều cuối năm khí
hậu thất thường khi hoàng hôn mờ nhạt rồi nắng tắt dần nhường chỗ lại cho màn
đêm. Thời tiết của buổi trưa nóng gay gắt là thế giờ bỗng se se lạnh. Trên
đường phố Sài gòn dòng người chen chúc ngược xuôi tất cả như hối hả về nhà sau
một ngày làm việc mệt mỏi, còn Thao thì lại tất tả đi làm thêm. Chàng đóng vai
một sinh viên ra trường nhưng chưa có việc làm để xin làm bồi bàn cho một quán cà
phê lớn ở trung tâm quận 1 với mười ngàn đồng tiền công một đêm. Công việc bắt
đầu từ 6h tối đến khuya có thể 11h có thể là 12h chỉ khi khách về hết mới được
nghỉ. Hôm xin việc chủ quán tin ngay chàng là sinh viên vì với dáng gầy gầy
trắng trẻo ấy cả đám sinh viên bồi bàn ở đó cũng tin là vậy
Đang đi chàng bỗng thấy trong
người khó chịu, hoa mắt và lặng dần đi. Biết là tụt huyết áp chàng vội tấp vào
lề đường ngồi bệt xuống lấy chai nước uống một hơi rồi móc túi lấy lọ dầu gió
nâu nhỏ 1 giọt vào lưỡi nuốt vào bụng và dùng bàn tay đặt lên ngực day day tự
sơ cứu cho người nóng lên. Khi đôi mắt bắt đầu tối lại thì cũng là bắt đầu sáng
lên trở lại bình thường. Đây không phải lần đầu như vậy, chàng rất hiểu bệnh
của mình và phương pháp sơ cứu tự chế của mình đã giúp chàng rất nhiều lần
tránh được ngất xỉu giữa đường…
Đã hơn 1 năm nay chàng bị
như vậy và thường xuyên mỗi khi thời
tiết thay đổi đang nắng chuyển mưa và đang nóng sang lạnh
Bố mất được hơn 3 năm từ đó
gia đình cũng khó khăn hơn nhà chàng ở long thành chỉ còn mấy sào đất trồng củ
mỳ và với 3 sào ruộng cấy lúa. Vì gần 1 mẫu đất trồng lúa nằm trong diện nhà
nước giải tỏa mở khu công nghiệp tiền đền bù xây được một căn nhà khang trang
số còn lại gần 10 cây vàng Mẹ quết định mua căn nhà cấp 4 hơn 50 mét vuông ở
quận 12 là để cho Thao có chỗ ở và lập nghiệp trên thành phố
Học xong lớp 12 cái Thảo em
kế của Thao không chịu đi thi đại học hay trung cấp gì, nó thương Mẹ quết định
ở nhà làm thuê để lo cho thằng út đang học lớp 9. Mẹ nói thế nào nó cũng không nghe. Thao khuyên
đủ điều cũng không được. Thương em thao nổi nóng quát nạt cho một trận tơi bời
nó khóc chỉ nói mỗi một câu ( em đã cố gắng lắm mới học hết lớp 12 rồi …)
Bất lực chàng trở về thành
phố làm việc. tâm sự với thằng Hoàng bạn thân nhất. Nghe chuyện nó đăm chiêu
suy nghĩ một hồi rồi nói. Hôm nào nghỉ tao với mày về xem sao.
Ừ!... Tao nhờ mày khuyên nó
chắc là nó nghe người ngoài. Thế rồi một ngày chủ nhật hai thằng về nhà chơi
buổi trưa nhậu nói chuyện rất vui vẻ thằng này cũng khéo lựa lúc vui vẻ nhất nó
nói xa nói gần con thảo thì im lặng và cười. khi ngà ngà say thằng Hoàng thấy Thảo không có
phản ứng gì là tích cực nó nhậu và không đả động tới cái Thảo nữa hai thằng nói
chuyện công việc nó lái sang chuyện bồ bịch, nó nói
Mày năm nay 26 tuổi rồi yêu
đứa nào thì chọn một đứa thôi tối ngày nhà lúc nào cũng mấy em đến bày bừa ăn
nhậu chẳng được tích sự gì
-
Hiểu ý Hoàng Thao nói .Ừ thì không có
tiền đưa mấy em đi chơi quán xá thì về nhà cho vui lại tiết kiệm. với lại xưa
nay toàn cơm hàng cháo chợ . sáng thì hết xôi lại bánh mỳ trưa cơm đĩa tối cơm
hộp ngán quá lâu lâu rủ mấy đứa về nấu ăn cho mát ruột.
-
Nghe
vậy Mẹ tưởng thật nói: nhà có sẵn rồi xem đứa nào được thì cưới đi.
-
Con chưa muốn lấy vợ và cũng chưa tìm
được ai hợp với mình Mẹ ạ… Thao trả lời
-
Hoàng nói đế vào …. Vậy nên tối nào mấy
đứa cũng đến quậy phá vô tư
-
Nghe chữ quậy Mẹ nói: lấy vợ thì chọn đứa
nào chịu khó, hiền lành. Giàu nghèo xấu đẹp gì không quan trọng, chứ đừng lấy
mấy đứa ăn chơi đua đòi không ổn đâu.
-
Lúc này con Thảo nổi giận với giọng đanh
đá nó nói
-
Anh thật quá đáng và bê bối em lên thấy
đúng vậy thì chết với em
-
Thế rồi 1 tuần sau nó lên thật buổi trưa
đón nó ở bến xe miền đông vừa vào đến nhà mở cửa ra nó nhăn mặt kêu lên trời ơi
sao lôi thôi bẩn thỉu thế này
-
- Thao chống chế nói : đàn ông dễ tính
mà.. rồi cười đưa nó hộp cơm rồi nói em ở nhà anh đi làm đây trong ngăn kéo có tiền em ra chợ mua đồ ăn về
nấu cơm chiều anh với thằng Hoàng nhậu mừng em lên chơi
-
Thao Và Hoàng giải thích cho thảo là ở
nhà với ruộng vườn đó Mẹ lo được cho thằng út, còn trên này Anh lo được cho thảo không thành vấn đề chỉ cần
em có trí quyết tâm là được…
-
Và từ hôm đó nó chịu nghe Thao ở lại ôn
thi đúng 1 năm sau nó đậu vào trường đại
học kinh tế
-
Ngày cái Thảo đậu đại học nó gọi điện
thoại vào công ty báo tin sớm nhất cho anh nó. Thao nghe được tin trong điện
thao cứ đứng ngây người ra chỉ nói nổi câu ờ ờ đến nỗi bà phó quản đốc hỏi
chuyện gì vậy… Thao nói dạ không có gì rồi cúp máy.
-
Thao rời bàn điện thoại chạy một mạch trốn
ra nhà vệ sinh khóc hu hu như một đứa trẻ!…
-
Và cũng từ đó trách nhiệm lớn lao của
Thao là bằng mọi giá, mọi cách nuôi em cho bằng xong đại học. Thấm thoát cũng
gần hết năm thứ 2 và cũng 2 năm rồi Thao liên tục làm việc chính bắt đầu từ 7
giờ sáng đến 4h30 và làm thêm buổi tối bắt đầu từ 6h làm
bồi bàn, kết thúc công việc là khoảng 11h 30 đêm.
-
Ngồi bên lề đường một lúc thấy ổn Thao
đứng dậy đạp máy đi tiếp thì thấy chân không còn sức đưa tay trái ra bắt mạch
chỉ còn 45 nhịp/ phút rất chậm chàng quyết định nghỉ làm tối nay và vào quán
bún riêu ăn cho lại sức. sau đó chàng ghé vào khu nhà trọ có 3 chị em người yêu
thuê để nhờ cạo gió và nằm nghỉ vì biết chắc 1 điều mình bị trúng gió sẽ cảm
sốt vào đêm nay.
-
Ánh cô bạn gái vừa cạo gió vừa cằn nhằn :
Anh bị trúng gió nặng quá tím đen hết cả đây này
-
Ừ trưa nay anh ăn không được chiều mới bị
trúng gió
-
Anh thì chẳng bao giờ lo cho bản thân
mình gì cả chỉ suốt ngày lo cho em út thôi
-
Anh không lo thì ai lo để nó thất học à.
-
Nó lớn rồi nó phải tự lo cho nó chứ, cứ
thế này thì tương lai của anh sẽ ra sao
-
Thôi em à có mấy năm nó học đại học xong
là ổn. Em đừng xót ruột mà nói thế làm anh buồn
-
Em nói có sai đâu sao anh không về để nó
lo cho
-
Anh không muốn nó lo lắng làm ảnh hưởng
đến việc học hành của nó nên anh ghé đây
-
Đấy mà anh chỉ lo cho nó chứ có bao giờ
lo cho em đâu. Ánh hằn học.
-
Thôi được rồi anh đi mua thuốc rồi về nhà
nằm nghỉ đây rồi chàng buồn bã ra về
Mua 2 ngày thuốc uống ở hiệu thuốc tây do
người bán tự kê toa chàng về nhà… đi được một đoạn thì tiếng máy xe nổ khục
khoặc cà dịch cà tang được một khúc thì chết máy. Kiểm tra thì xe hết xăng.
Chết rồi tiền cũng hết. móc bóp ra còn đúng hai nghìn đồng đã mệt thì chớ lại
phải dắt cái xe mấy trăm mét đến cây xăng lúc này cảm giác như đẩy 1 cái ô tô
Ở thời điểm này giá xăng là
5.200 đ/lít chàng nói với người bán xăng
Anh ơi tôi quên tiền ở nhà
anh vui lòng đổ hai ngàn đồng xăng cho tôi được không. Và người đổ xăng bấm số
đổ 2000 .
về nhà Thao chui vào chăn
nằm bặt đi không biết trời đất là gì
Sáng hôm sau vào cơ quan
thấy mặt anh tái nhợt người lờ đờ bà phó kêu anh đi bệnh xá.. lên khám họ đưa tờ
giấy giới thiệu ra bệnh viện quân y - 175
Ra bệnh viện 175 khám tổng
quát xong chẳng biết bệnh tình ra sao bác sĩ kêu làm thủ tục nhập viện
Trở về cơ quan lấy giấy thông
báo hành chính để nhập viện Thao không quên dặn bà phó rằng : Em nằm viện bình
thường thôi chị đừng báo ai trong cơ quan họ ra thăm em ngại & phiền phức
lắm, năm nay em đi lần này là thứ 2 rồi…Thao ghé về nhà lấy quần áo và ghi lại
mảnh giấy cho cái Thảo. ( Anh đi công tác xa nhà khoảng 1 tuần đến 10 ngày em ở
nhà tối đi ngủ sớm & chốt cửa cẩn thận nhé!... )
Rồi sang xưởng bên báo với
thằng Hoàng tối rảnh thì ra bệnh viện chơi
Kết quả xét nghiệm cho ra
là suy nhược cơ thể nặng cùng với viêm đa xoang hiện tại sưng amidan nên sốt có
thể phải cắt amidan
Thằng Hoàng cứ 1- 2 tối
rảnh là ghé thăm nó thấy 1 mình thao không ai thăm nuôi liền báo cho Ánh người
yêu thao ra thăm
Tối cuối tuần ông trưởng
khoa trực đêm đi ngang qua phòng thấy thao ngồi nói chuyện ông vào nói. Chú
phải mua một số thuốc ngoài với mấy chai đạm chứ, cứ nằm trong tiêu chuẩn thế
này thì lâu khỏi lắm và chịu khó bồi dưỡng lên. Hôm nay có người thăm nuôi rồi
hả.
Dạ cám ơn bác sĩ…
Nàng rút ngăn kéo đầu
giường ra thấy toa thuốc ghi 2 ngày hôm trước nàng hỏi anh uống thuốc chưa,
thuốc đâu?…
- À mai anh mới mua … Thao
trả lời
Mà toa thuốc ấy gần 1 triệu
đồng hơn 1 tháng lương làm sao Thao mua nổi nên Thao chỉ mua ít thuốc bổ còn đạm
và nước biển thì thôi còn lại chỉ uống theo tiêu chuẩn ngày 2 lần bệnh viện
phát rồi nằm chờ….
Cò cưa ở bệnh viện đã 2
tuần mà không biết ngày nào bác sĩ cho ra viện thời gian nằm viện chỉ được
hưởng lương cơ bản chẳng đáng là bao thằng Hoàng cho mượn được mấy trăm cũng
hết tối hôm ấy Ánh ra thăm loay hoay gần
hết buổi tối Thao mới đánh liều hỏi
Ánh này em xoay sở cho anh
mượn năm hay sáu trăm ngàn được không vì giờ này ở nhà cái thảo cũng hết tiền
ăn rồi.
Ủa!... con thảo nó đâu mà không
thấy nó thăm nuôi anh nhỉ?...
Anh giấu nó là đi công tác
nên nó không biết. vả lại nó điện về nhà mẹ anh lại lo lắng anh thì chỉ bệnh sơ
sơ thôi mà…
Trưa hôm sau Ánh vào bệnh
viện đưa 530 ngàn và nói : em không có tiền, Em bán chỉ vàng đưa cho anh .
Ừ cám ơn em khi nào có anh
gửi lại bằng vàng
Cũng từ hôm đó đến ngày ra
viện là 5 ngày không thấy Ánh ra thăm thao rất buồn và cảm thấy lòng tự trọng
bị tổn thương .
Thao cay đắng đoán được ý
của nàng có lẽ 1 chỉ vàng đó là món quà nàng giành cho mình để chia tay
Mà cũng hơn 1 năm nay Thao
không còn thời gian để quan tâm đến nàng nữa, nàng chịu không được cảnh cứ ngày
cuối tuần và ngày lễ thì nàng lại phải ở nhà hoặc đi chơi lang thang đâu đó vì
không có người yêu. Thao vì làm phục vụ quán café thì càng cuối tuần và ngày lễ,
khách càng đông càng phải có mặt
Dù biết rằng không còn nơi nào khác để nhờ cậy
nhưng Thao vẫn tự dằn vặt mình, tại sao
phải vay tiền Ánh chứ, nên giờ mới ra nông nỗi!...
Rồi chàng cũng chặc lưỡi.
Nàng chia tay mình cũng phải thôi dính dzô mình Ánh sẽ khổ. Chỉ tại cái nghèo đi đôi với hèn lỡ rồi đành
phải chấp nhận thôi… Rồi thao thu xếp làm giấy ra viện
Về nhà được 2 ngày cũng là
ngày ứng lương Thao vào cơ quan đến mấy đứa bạn vay mượn thằng thì một trăm
thằng thì 2 trăm hẹn khi nào có thì trả đừng có đòi. Rồi Thao ra tiệm mua ngay
một chỉ vàng chờ cuối tuần trả lại cho Ánh
Ngày thứ bảy thao mời Ánh
ra quán cà phê. Nói chuyện ngược chuyện xuôi Thao cố gắng giải thích nàng vẫn
im lặng. Rồi cuối cùng nàng nói :
Một năm nay đây là ngày thứ
bảy đầu tiên em được đi chơi với anh!...
Thôi anh cứ yên tâm lo cho
em anh và gia đình đi. Anh không cần
phải quan tâm đến em nữa đâu.
Tuần sau Noel anh đến đưa
em đi chơi nhé!… Thao nói vớt vát…
Không, em về quê.
Ngày Noel đến chập tối thao
đến phòng trọ được cô bạn nói Ánh đi chơi rồi. Thao hiểu ra vấn đề, Thao buồn
bã quay về nhà, giao xe cho thảo và nói em đi đâu thì lấy xe mà đi anh ở nhà…
Cái thảo thắc mắc … Noel mà
anh ở nhà à chị Ánh đâu?…
Về quê rồi. Mày đi chơi đâu
thì lấy xe đi đi tao đi nhậu về khuya đấy… Thao trả lời cộc lốc.
Nói xong thao lấy xe đạp của em dắt ra ngoài và không quên dặn đi chơi về thì đừng quá 12h rưỡi là được
Bóng tối bắt đầu lan tỏa
thành phố cũng lên đèn thao đạp xe chầm chậm giữa dòng người chen chúc đến chật
trội.
Người thì vội vã về nhà
người thì thong thả với quần áo đẹp chở nhau đi lễ nhà thờ.
Đêm Noel . Ừ!.. Noel thật
đúng là 1 ngày lễ lớn chàng không biết nó quan trọng như thế nào với người công
giáo nhưng nhìn mọi người chàng cũng thấy Noel làm cho con người yêu thương
hơn, gắn bó hơn còn đêm nay chàng mới biết rõ nỗi cô đơn là gì!...
Chàng đạp xe mà chẳng biết
đi đâu chàng bỗng gặp trạm điện thoại công cộng Thao ghé vào gọi… Alo … có phải
anh Thắng không ạ…
Ừ tôi là thắng đây xin lỗi
ai gọi cho tôi có việc gì không ạ
Em là Thao đây hôm nay em
thấy khỏe, Anh có cần người phụ không ạ…
Thôi hôm nay anh lo được ổn
rồi chú mới ra viện cứ nghỉ ngơi đi hôm nào khỏe hẳn thì đi làm anh vẫn nhường
chú 1 xuất đừng lo nhé…
Dạ em cám ơn anh…
Đứng đần người ra chàng
cũng chẳng biết đi đâu. Xin đi làm để giết thời gian cũng không được.
Dắt xe ra đạp tiếp vô định
hướng thao bỗng nhận ra hẻm vào nhà cái Hường chàng rẽ vào
Ơ!... anh Thao sao lại tới
đây hôm nay vậy?…
- Bị bồ đá chẳng biết đi
đâu nên tìm người cô đơn tâm sự.
- Nhìn anh là biết bị bồ đá
rồi Hường vừa cười vừa nói
- Thao hỏi… sao em biết hay
vậy? …
Noel giờ này có ai không
chở người yêu đi chơi chứ…
Thao im lặng vào nhà
Thao quen Hường ở chợ gần
nhà cũng chỉ vì Thao đi chợ hàng ngày và rau cỏ thường là mua ở sạp của Hường.
Dù Hường nhiều hơn 2- 3 tuổi gì đó nhưng ở chợ cứ anh em riết rồi thành anh em
luôn
Chuyện là lần đầu Thao đến mua mấy thứ rau củ ở sạp của
Hường thao thấy cô chủ hàng rau nhanh mồm nhạy miệng thao chọc nói : chị ơi chị
bán cho tôi với giá rẻ nhất có thể nếu đắt quá về con vợ tôi nó xé xác tôi ra
mất…
Câu nói đó làm cô chủ và
mấy người khách cười phá lên …
Cũng từ đó mỗi buổi trưa về
Thao ghé sạp ấy mua rau…
Và vô tình có 1 anh lớn
tuổi vợ chồng cũng bỏ nhau mới chuyển về công ty dắt Thao đi tán gái lại dắt
đúng vào nhà Hường vì anh này rất mê Hường…
Từ đó lâu lâu có lương hay
có thưởng anh ta lại rủ Thao đến nhà Hường nhậu…
Hường là người con gái rất
nhanh nhẹn và tháo vát không biết làm sao mà bỏ chồng mang 2 đứa con từ hải
phòng vào sài gòn thuê nhà mấy năm nay chỉ bán cái sạp rau quả ở chợ gần nhà Thao,
một mình vẫn lo cho chúng ăn học đàng hoàng
Hường vừa le te dọn dẹp vừa
nói thôi anh ở lại đây em đang làm cơm sắp xong rồi để em mua ít mồi về anh em
mình nhậu, tiện thể em gọi điện cho anh họ em đến. Hôm nay sẵn em tổ chức Noel
luôn lại hóa vui. Còn chuyện của anh em làm mai cho đứa em họ em nó đang học năm cuối
đại học xinh lắm…
Thôi em ơi anh ngán chuyện yêu đương lắm rồi…
Rồi Hường lại le te chạy ra
ngoài ngõ một loáng Hường về trong tay mang 1 bịch khoảng chục lon bia và 2 bịch mồi vừa vào đến cổng Hường nói
Anh trai em bận còn cô em
họ thì hẹn rảnh sẽ tới thôi hôm nay cho hai người gặp mặt nhé…
Hường gọi 2 đứa con gái ở
trên gác xuống dọn cơm ăn xong còn học bài hai đứa xuống chào bác rồi dọn cơm
Thao cũng phụ một tay bưng bê tất cả lên
Mâm cơm được dọn xuống sàn
nhà hai đứa nhỏ 1 đứa 10 tuổi 1 đứa 7 tuổi mời bác rồi chúng ăn rất ngoan
ngoãn…
Thao nói : hai đứa con em
ngoan thế em khéo dạy dỗ thật
Hường cười nói em bận rộn
suốt ngày đứa lớn chăm đứa bé nó thành quen con lớn bây giờ cũng tắm và cho em
ăn đấy. hôm nay bọn trẻ thấy người ta nhộn nhịp mừng giáng sinh nó cũng háo hức noel nên em mua con gà luộc lên
nước nấu miến cho chúng vui vẻ ngày giáng sinh
Hai đứa nhỏ ăn xong mẹ nó
bảo hai chị em lên gác chơi và nói em không uống được bia nhưng hôm nay ráng
nhấm nháp với anh 2 lon… anh cứ tự nhiên nhé…
Thao nói… Em giỏi dang và
đảm đang thật. Mà em cũng vất vả quá…
Nói đến đấy Hường im lặng
không nói gì cầm ly bia giơ lên Thao cụng ly rồi uống Hường uống một hơi cạn hết
nửa ly bia rồi với giọng buồn buồn kể chuyện chồng con, vì sao Hường lại phải liều
mình mang 2 đứa con thơ vào miền đất xa lạ không người thân thích này…
PHẦN II - CHUYỆN CỦA HƯỜNG
MƯA RỪNG CHIỀU _ 10 / 2015