Trang

Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

NÓI VỚI EM




Đường đời dù không hề phẳng lặng
Đôi chân mềm em hãy vững bước lên
Em hãy đi cho chân cứng đá mềm
Cuối con đường sẽ tràn đầy ánh sáng !...

Biển cũng thế không bao giờ phẳng lặng
Sóng gập ghềnh, nên tạo một đại dương
Nếu ví ta như đời biển vô thường
Thì quy luật tự nhiên, đầy bão tố.

Em đừng hỏi sao yêu nhiều đến thế
Để nỗi buồn phong kín những mùa đông
Em đừng hỏi vì sao mình xa cách
Nơi cuối trời ta còn đó tình yêu!...

Nỗi buồn là giá trị của niềm vui
Những vấp ngã đôi chân ta thêm cứng
Trong xa cách tình yêu càng sâu đậm
Trong vô cùng ta thấy nắng vàng tươi!...

Ta đi qua những giông tố cuộc đời
Để niềm vui dâng trào thành nước mắt
Biển vẫn thế, khi qua mùa bão tố
Nắng lại hồng, và biển lại bình yên.

Gửi vần thơ trong gió, tiếng thân thương
Đến với em giữa mùa đông tuyết giá
Dù cuộc đời bình yên hay sóng gió!....
Bình thường thôi. Biển cũng giống con người.


                Mưa Rừng Chiều – 17 / 12 / 2014


1 nhận xét: