Trang

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

KHÓC CHỒNG




KHÓC CHỒNG
( bài thơ được dựa trên một vài hoàn cảnh có thật )

Người con gái
Phận mười hai bến nước
Biết đục trong
Đâu khổ cực thân mình
Để một đời
Khắc khoải kiếp phù sinh
Đầy nước mắt
Khóc phận mình đen bạc…
Em cứ ngỡ
Lấy Chàng mình hạnh phúc
Cưới nhau rồi
Từ đó sống lầm than
Dáng kiêu sa
Tiều tụy bước cơ hàn
Giang sơn nhỏ
Trên đôi vai bé nhỏ.
Chồng vô tâm
Lại phá gia chi tử
Con ra đời
Cũng chỉ một mình lo
Nắng hay mưa
Lặn lội một thân cò
Đêm tủi phận
Lệ vùi trong chăn gối!...
Người chồng chết
Khóc  một điều thương nhớ
Em khóc chồng
Ngàn vạn nỗi đắng cay
Hạnh phúc là chi?...
Đã qua nửa kiếp người
Chỉ dám ước
Bình yên thôi cũng khó.
Thuyền lạc bến
Đời đi vào bể khổ
Em Khóc chồng
Em khóc cuộc đời em!...

MƯA RỪNG CHIỀU 3 / 2015


Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015

NÚI LẺ



NÚI LẺ

Em có về quê xưa
Làng có hòn núi lẻ
Có dòng sông nước chảy
Có tiếng võng đong đưa!…,

Còn đó bến sông xưa
Cây đa làng xõa bóng
Những đêm hè trăng sáng
Trai gái hẹn hò nhau...

Một sáng, ngày đầu thu
Anh lên đường nhập ngũ
Nắm tay anh khẽ nói
Anh về mình nên đôi.

Thời gian lặng lẽ trôi
Xa nhau rồi xa mãi
Một ngày anh trở lại
Tìm em. Em ở đâu?...

Nắng úa vàng hoa cau
Bóng đa già đổ xuống
Núi vẫn lẻ một mình
Giữa đồng hoang cỏ cháy

Ngày xưa chân núi ấy
Ruộng hai nhà bên nhau
Em bảo, mình một đôi
Suốt đời không chia lẻ.

Em xa rồi quê cũ
Ruộng hai nhà bỏ hoang
Tiếng cuốc kêu tìm đàn
Dưới chiều hoang  khắc khoải!...

Sông quê nước vẫn chảy
Bến vắng một con đò
Thuyền tình anh lỡ chuyến
Núi một đời rêu phong!...

       Mưa Rừng Chiều 3 / 2015